“Cô nói bậy bạ gì đó! Tôi đâu có làm chuyện ác độc gì?” Kỷ Hàn Yên lau nước mắt, phẫn nộ trừng Khúc Yên, “Tôi biết cô nhìn tôi không thuận mắt. Cô hiểu lầm anh Bắc Đình bởi vì tôi mới từ hôn, cô căn bản chính là ác ý trả thù tôi!”
“Yên Yên, em đừng nói lung tung......” Kỷ Noãn Noãn không đồng ý, không để cô ta mắng Khúc Yên, “Yên Yên tuyệt đối không phải loại người như thế.”
“Chị! Chị mở miệng một tiếng Yên Yên hai tiếng Yên Yên, ở trong lòng chị, rốt cuộc Yên Yên nào mới là em gái ruột của chị!” Kỷ Hàn Yên tức giận nhìn chằm chằm Kỷ Noãn Noãn, “Chị xứng làm chị của em sao? Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chỉ nói chị ưu tú, mỗi ngày dùng chị để giáo huấn em! Bọn họ chỉ nhắc tới chị như con gái bảo bối với người ngoài, cho tới bây giờ chưa nói còn có một con gái nhỏ tên là Kỷ Hàn Yên!”
“Yên Yên, thì ra em một mực nghĩ như thế sao?” Kỷ Noãn Noãn kinh ngạc.
Cô ấy không biết, thì ra em gái có oán khí lớn như vậy với cô.
“Chị xem! Chính vì khuôn mặt và dáng vẻ này, lúc nào chị cũng giả vờ vô tội, thiện lương, cho nên từ nhỏ chỉ cần có lỗi gì, cha mẹ đều chỉ đánh một mình em!” Kỷ Hàn Yên nhớ lại hồi nhỏ, càng nghĩ càng hận, “Hồi nhỏ chị chạy theo anh Bắc Đình, cha mẹ liền cười ha hả nói hai nhà có duyên phận. Đến em, bọn họ liền trách cứ em không tuân thủ lễ nghĩa, không phù hợp!”
“Đó là bởi vì trước kia tuổi chị còn nhỏ, không hiểu chuyện......” Kỷ Noãn Noãn bất đắc dĩ.
Chuyện năm bảy, tám tuổi, sao có thể bới ra tính sổ chứ?
Yên Yên chạy theo anh Bắc Đình, cô vậy mà không biết. Có lẽ cô mất đi trí nhớ đoạn thời gian kia.
“Chỉ có sau khi chị xảy ra chuyện, cha mẹ mới bắt đầu xem trọng em!” Kỷ Hàn Yên cười lạnh, “Con gái quý giá nhất, ưu tú nhất bọn họ nâng ở trong lòng bàn tay đã biến thành đồ đần, bọn họ mới bằng lòng bồi dưỡng em, để ý đến em.”
Cho nên, Kỷ gia căn bản không nên có hai đứa con gái!
Kỷ Noãn Noãn không nên tồn tại!
Có cô ta là đủ rồi!
Khúc Yên ở bên cạnh nghe mà thở dài.
Đây là tam quan gì vậy?
Chính mình không ưu tú, còn trách người khác quá ưu tú?
Chính mình không thiện lương, còn trách người khác tâm địa tốt?
“Đốc quân.” Khúc Yên đến bên Mạc Bắc Đình, nhỏ giọng nói, “Mấy ngày trước tôi sắp xếp hai nhân chứng ở một căn nhà ở đường Hoài, ngài giúp tôi phái thủ hạ đưa người tới nha.”
Mạc Bắc Đình nhàn nhạt gật đầu, cũng không hỏi cô vì sao lại sớm chuẩn bị nhân chứng.
Khúc Yên đi đến trước mặt Kỷ Hàn Yên, từ trên cao nhìn xuống, nói rõ ràng: “Oán trời, oán chị, cô oán đủ chưa?”
Kỷ Hàn Yên oán hận trừng cô: “Mắc mớ gì tới cô? Đừng nhúng tay vào việc của tôi và chị tôi!”
“Tôi cứ muốn nhúng tay đấy, cô có thể làm gì được tôi?” Khúc Yên cong môi hồng, chậm rãi nói, “Có phải cô còn muốn bắt cóc tôi một lần nữa không? Tiếp tục hợp tác cùng Cửu gia kia nhỉ? Lần này không giết chết tôi, rất thất vọng nha?”
Ánh mắt Kỷ Hàn Yên lóe lên một cái: “Cô nói hươu nói vượn gì vậy? Tôi nghe không hiểu!”
“Nghe không hiểu cũng không sao, tôi có chứng cứ.”
“Cô có chứng cứ?”
Kỷ Hàn Yên không tin, cô ta và Cửu gia hợp tác không có người ngoài biết, không để lại nhược điểm gì.
Mặc dù cô ta ở trên đảo bị nhân lực của anh Bắc Đình bắt được, nhưng cô ta có thể nói là mình bị bắt, cô ta thừa cơ trốn thoát lại bị kẹt ở trên đảo, không tìm thấy đường ra.
“Đương nhiên có chứng cứ nha.” Khúc Yên chậm rãi nói, “Nhưng mà, đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ. Để tôi nói một chút trước, năm đó cô đã làm chuyện gì với chị gái ruột của cô?”