Mạc Thanh Đại nhớ tới tiệc sinh nhật tối hôm qua ở Lan Viên Công quán, tim bỗng hẫng lại một nhịp.
Tối hôm qua cô ta đi trễ, không thấy mặt anh trai.
Lúc sau mới nghe chị Hàn Yên nói, vậy mà anh trai lại đi cùng một ca nữ!
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, bỏ chị Hàn Yên lại đó!
Chị Hàn Yên khó chịu ghê gớm, cắt bánh sinh nhật qua loa rồi nói mình đau đầu, trốn đi.
Anh trai thật sự rất quá đáng!
“Không vui sao?” Khúc Yên nhìn thấy cô ta buồn buồn, nụ cười bên môi càng thêm thân thiết.
“Cô quan tâm chuyện nhà khác làm gì?” Mạc Thanh Đại tức giận nói.
“Sao lại là chuyện nhà khác?” Khúc Yên chậm rãi nói, “Theo như cô nói hôm qua, Hàn Yên tiểu thư kia cùng anh trai cô vô cùng xứng đôi. Tương lai anh trai cô cưới cô ấy vào cửa làm di thái thái, cô ấy còn cần kính trà chính thất là tôi đây.”
“Di thái thái gì chứ?” Mạc Thanh Đại không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, “Tam thê tứ thiếp từ thời phong kiến cặn bã đó sớm nên biến mất! Chúng tôi du học trở về, tôn trọng sự tự do yêu đương, còn lâu mới mù quáng theo cái chỉ phúc vi hôn gì đó, cưới vợ nạp thiếp!”
“Cô nói như vậy cũng không sai.” Khúc Yên gật đầu một cái, chậm rãi nói, “Tôi biết người trong thành có tư tưởng tân tiến, đều đề xướng tự do yêu đương gì đó. Nhưng mà --”
Cô dừng lại, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.
Hẳn là Mạc Bắc Đình đã trở về.
Cô tiếp tục nói, “Mọi người đều nói chỉ phúc vi hôn là việc làm từ thời phong kiến, nếu mọi người đã chán ghét nó, vì sao không giải quyết nó sớm một chút? Tôi cũng đã mười tám tuổi, ở nông thôn chúng tôi đã là hơi già rồi. Nếu anh trai cô căn bản không dự định cưới tôi, vì sao mấy năm trước không phái người đến thôn Khúc gia, tìm cha mẹ tôi bàn chuyện giải trừ hôn ước?”
“Mấy năm trước cha tôi qua đời, anh tôi bận rộn xử lý nhiều việc, nào có rảnh rỗi mà đến thôn Khúc gia!” Mạc Thanh Đại giải thích.
“Lo liệu xong hậu sự của lão đốc quân cũng không giành được một chút thời gian sao?” Giọng Khúc Yên không hùng hổ dọa người, ngược lại mười phần dịu dàng ngoan ngoãn.
Nghe cũng có một chút tính khí ngay thẳng.
“Về sau anh tôi muốn dẫn binh đánh trận, vội vàng toàn chuyện quốc gia đại sự, làm gì có tâm tư nghĩ đến tình cảm cá nhân...... Ài, tôi có nói với cô thì cô cũng không hiểu!” Mạc Thanh Đại tức giận nói.
“Tôi không hiểu đạo lý to lớn của mấy người trong thành, nhưng tôi nghe thầy giáo trong thôn chúng tôi nói một câu -- tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ. Chuyện của mình cũng không quản lý tốt, chuyện trong nhà đều chưa làm rõ thì làm sao mà trị thiên hạ?”
Khúc Yên nói xong, nghe được tiếng bước chân bỗng dừng lại.
Cô không quay đầu, nhàn nhạt hạ mắt, tiếp tục ăn sáng.
Những lời này là nói vì nguyên chủ.
Mạc Bắc Đình có lẽ có kế hoạch của hắn, mưu lược rất vĩ đại, rất muốn thực hiện tham vọng của mình.
Nhưng nguyên chủ chỉ là một cô gái nông thôn không biết chữ, thế giới của cô rất nhỏ, kết hôn sinh con chính là chuyện quan trọng nhất trong đời cô.
Bị từ hôn rồi trở về quê, thế giới của cô gần như sụp đổ.
“Anh, anh đã trở về!” Mạc Thanh Đại quay đầu trông thấy một nam nhân mặc quân phục cao lớn, mừng rỡ đứng lên, “Anh ăn sáng chưa? Mau tới đây ăn luôn.”
Mạc Bắc Đình đứng cách mấy bước, dáng người khí khái hào hùng kiên cường, quanh thân mang khí thế lạnh thấu xương sau trận huyết chiến.
Hắn híp mắt, ánh mắt đảo qua cô gái xa lạ ngồi bên bàn ăn.
Giống như cô gái nông thôn bình thường, làn da ngăm đen, thân hình gầy còm, mang theo vẻ quê mùa nồng nặc.
Nhưng mấy câu cô vừa nói kia, ngược lại có chút sắc bén.
______________________________
*chỉ phúc vi hôn: tục cưới gả thời xưa. Hai gia đình có vợ có thai, chỉ bụng hứa gả con trai hay gái cho nhau. Ở đây là mẹ Khúc Yên có mang.
* - Tu thân: luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót, không bảo thủ để nhận rõ sai sót nhằm hoàn thiện bản thân. - Tề gia: làm cho gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong. - Trị quốc: lo toan việc nước, cai trị đất nước cho có kỷ cương, phép nước. - Bình thiên hạ: khiến cho thiên hạ thái bình, lòng người quy thuận.