Khúc Yên bị Mạc Bắc Đình kéo ra khỏi nhà.
Một chiếc ô tô màu đen đã đỗ ở bên ngoài, cô bị ép vào trong xe.
Rắc rắc hai tiếng, cô lại bị còng vào tay vịn một lần nữa.
“Đốc quân, ngài nên biết, còng tay này không giữ nổi tôi.” Khúc Yên muốn nói đến lần kia ở bến tàu.
“Còng tay không giữ được em thì để tôi giữ.” Khuôn mặt Mạc Bắc Đình anh tuấn băng lãnh, lửa giận giấu dưới hàn băng chỉ chờ được khai phá.
“Không phải ngài không quan tâm tôi gả cho ai sao? Tại sao còn muốn bắt tôi lại?” Khúc Yên biết rõ còn cố hỏi.
Mạc Bắc Đình mím chặt môi mỏng, mắt đen khóa chặt trên người cô: “Như em mong muốn.”
Khúc Yên nhướng mày: “Tôi muốn gì?”
“Em diễn tuồng kịch lớn như vậy, không phải muốn chờ tôi mắc câu, dẫn tôi tới cướp dâu sao?”
“Đốc quân thông minh như vậy, vì sao còn mắc câu vậy?”
Mạc Bắc Đình trầm mặt, không nói.
Chính hắn cũng muốn biết vì cái gì.
Hắn luôn luôn là người lý trí, giỏi kiềm chế, biết rõ cô dùng thủ đoạn nhưng hắn lại không khống chế nổi sự bốc đồng.
Thậm chí trên đường tới đây, hắn còn muốn thiêu hủy cả căn nhà.
Khúc Yên thấy hắn không nói lời nào, cũng không buộc hắn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, an tĩnh thưởng thức.
Xe một đường chạy về bến tàu.
“Ngài muốn dẫn tôi đi đâu?” Khúc Yên được mở còng tay, nhưng chớp mắt một cái lại nghe tiếng rắc rắc, Mạc Bắc Đình còng tay trái của hắn vào tay phải của cô.
“Lên thuyền.” Mạc Bắc Đình mang cô lên một chiếc thuyền nhỏ.
Rất rõ ràng, trước đó hắn đã chuẩn bị kĩ càng.
Người chèo thuyền lái về phía một hòn đảo nhỏ.
“Đốc quân, đây là đồ ăn, còn có đồ vật ngài phân phó.” Lúc xuống thuyền, người chèo thuyền đưa một bao tải to cho Mạc Bắc Đình.
Một tay Mạc Bắc Đình mang theo bao tải, một tay khác khóa chặt với Khúc Yên, đi vào đảo nhỏ.
“Đây là đảo không người sao?” Khúc Yên tò mò quan sát bốn phía, “Ngài muốn làm gì? Chúng ta sẽ qua đêm ở đây sao?”
“Hôm nay không phải ngày hoàng đạo sao?” Mạc Bắc Đình liếc cô một cái, ngữ khí lạnh lùng thốt, “Chúng ta kết hôn ngay ở trên đảo.”
Khúc Yên: “......Đây là giọng điệu cầu hôn à?”
Mạc Bắc Đình không tiếp lời, không biết mình đang giận ai, sắc mặt thâm trầm.
Hắn dẫn cô đi vào một khu đất trống trong rừng, nơi đó đã dựng xong một căn nhà gỗ nhỏ.
“Ngoan ngoãn ở lại, đừng vọng tưởng chạy trốn.” Hắn mở còng tay, âm thanh lạnh lùng nói, “Không có thuyền, em không đi được đâu.”
Hắn không tiếp tục để ý đến cô, bước vào nhà gỗ.
Trong bao tải to có một bộ đồ cưới cho nam kiểu Trung.
Hắn thay cho mình.
Khúc Yên hoàn toàn không muốn trốn, không lo lắng ngồi ở bên cạnh bàn gỗ, thuận tay nhón một hạt đậu phộng trong khay, ăn ngon lành.
Cô đợi một lúc, Mạc Bắc Đình từ bên trong đi ra, dáng người anh tuấn, mặc đồ cưới kiểu cũ màu đỏ giống cô.
Trên người hắn có khí chất lãnh khốc bẩm sinh, bị sắc đỏ kiều diễm lấn át, không hiểu sao lại tăng thêm mấy phần tươi vui..
Khúc Yên bật cười: “Đốc quân, sao ngài không mặc lễ phục kiểu tây?”
Mạc Bắc Đình nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lùng: “Vậy vì sao em mua áo cưới kiểu Trung?”
Khúc Yên "A" một tiếng thật dài, hiểu rõ: “Thì ra là ngài theo dõi tôi, biết tôi mua áo cưới kiểu Trung, nên ngài cũng mua như vậy.”
Mạc Bắc Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận, giật giật ống tay áo, có chút khó chịu.
Bộ quần áo này, đổi lại lúc trước, ai dám bảo hắn mặc, hắn sẽ một phát bắn chết đối phương.
Nhưng bây giờ, hắn lại tự nguyện mặc vào.
Đơn giản......
Chết tiệt!