Mạc Bắc Đình hôn mãnh liệt mà bá đạo.
Hắn như tức giận với mình, lại như giận dữ với cô, mạnh mẽ hôn xuống, nhưng dần dần đã biến thành trầm luân không thể tự kiềm chế.
Cô ngọt mềm làm hắn nghiện.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Khúc Yên níu chặt cổ áo hắn: “Ngài chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói với ngài......”
“Xảo ngôn lệnh sắc*, tôi không nghe.” Mạc Bắc Đình lần nữa hôn xuống, như mưa dông bão táp, cuồng liệt bao phủ.
*Xảo ngôn là những lời lẽ khéo léo, lệnh sắc là sắc mặt tươi cười niềm nở lấy lòng hoặc hiền lành. Mọi người có thể lên mạng tìm hiểu thêm và nếu sai ở đâu thì cmt nhaaa~~
Nụ hôn của hắn nóng bỏng lạ thường, không giống bề ngoài lạnh như băng của hắn, ngược lại càng giống núi lửa phun trào.
Lửa giận và tình cảm hắn kìm nén đã lâu, thời khắc này triệt để bộc phát ra.
“Yên Yên......” Hắn nói nhỏ.
“Ưm ưm......” Khúc Yên bị hắn hôn mơ mơ màng màng, đáy lòng bỗng nhiên thoáng qua một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái.
Dường như cô đã từng được hôn như thế này......
Kịch liệt mà điên cuồng, làm cho người ta run rẩy.
Nhưng ký ức quá mơ hồ, xa vời trong làn sương mù, không cách nào chạm đến.
“Vậy mà em lại thất thần?” Mạc Bắc Đình phát hiện cô phân tâm, trong lòng giận dữ, thốt lên, “Em nhớ về anh Ngưu kia của em?”
“Anh Ngưu?” Khúc Yên chớp chớp mắt.
“Em nhớ hắn?” Mạc Bắc Đình thấy cô không phủ nhận, ánh mắt dần tối, lướt qua vẻ lo lắng.
Mặc dù hắn rất chắc chắn cô và Lý Ngưu chỉ đang diễn một tuồng kịch. Nhưng nghe nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chắc hẳn sẽ có một chút tình nghĩa.
“Tôi còn lâu mới nói cho ngài.” Khúc Yên chống tay lên ngực hắn, đẩy, “Đốc quân, có phải ngài có đam mê kỳ quặc không? Cứ thích đặt người khác lên mặt bàn thế?”
Cô thừa dịp hắn ngồi thẳng lên, nhạy bén thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, “Hôm nay không cưới nữa, tôi không gả cho anh Ngưu, cũng không gả cho ngài.”
Cô nói rồi chạy ra bên ngoài nhà gỗ.
Bên ngoài là một rừng cây um tùm, cách đó không xa là bờ biển, bên bờ đậu thuyền, nhưng người chèo thuyền không biết đi đâu rồi.
Khúc Yên suy nghĩ, nếu không phải vì cô giúp Lý Ngưu tìm em gái, bị phạt, không có cách nào mở ra hệ thống, thì đã có thể học kỹ xảo lái thuyền cấp tốc để đào tẩu, tức chết Mạc Bắc Đình.
“Không được nhúc nhích!”
Một giọng nói tận lực đè thấp âm lượng đột nhiên vang lên ở sau lưng cô.
Toàn thân Khúc Yên cứng đờ, cảm giác một khẩu súng dí vào thái dương.
“Dám hô lên, ta bắn chết ngươi!” Nam nhân xa lạ hung ác uy hiếp cô.
Hắn kéo cô vào sâu trong rừng.
Khúc Yên không hét lên, hết sức phối hợp.
Loại thời điểm này quật cường không có tác dụng.
Yên lặng theo dõi mới là thượng sách.
Động tác người kia rất nhanh chóng, hiển nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, một đường giữ Khúc Yên đi tới mặt sau đảo nhỏ.
Khúc Yên ở trong lòng tỉnh táo phân tích, có lẽ Mạc Bắc Đình cho là cô đùa nghịch chạy ra, mà cô cũng không kịp lưu lại dấu vết gì.
Nhưng tên này hình như cũng không tính lập tức lấy mạng cô, hẳn là có mưu đồ khác.
“Trói cô ta lại!”
Gã đưa Khúc Yên vào một sơn động nhỏ, bên trong có mười mấy nam nhân to cao lực lưỡng trông coi.
Hai tay hai chân Khúc Yên bị dây thừng trói lại, cô thấy một tên cao to muốn cầm vải nhét vào miệng cô, nhanh chóng mở miệng nói: “Đừng! Tôi mắc bệnh sạch sẽ. Các ngươi muốn hỏi cái gì, tôi đều phối hợp.”
“Cô gái nhỏ cũng rất thức thời.” Hắn ta cười hắc hắc, “Vậy cô biết chúng tôi muốn cái gì không?”
Khúc Yên nhanh chóng đảo mắt, giảo hoạt nói: “Các vị anh hùng chắc chắn không cần thứ vô vị như nữ sắc. Chỉ có kế hoạch, khát vọng lớn mới xứng với các vị.”
Hắn ta nghe rất hài lòng, ném vải ra, tha cho cô một lần: “Ngược lại ở đây vắng vẻ, dù cô xé nát cổ họng mà hét thì cũng không có ai đến cứu đâu.”