"Tư Triệt......" Khúc Yên chỉ kịp gọi tên, bờ môi căng mọng liền bị hắn chặn lai.
Hắn dùng toàn lực, có sự tức giận cùng hận ý, lại như có cả sự tưởng niệm cùng khát khao, hắn tấn công dồn dập như vũ bão, hôn đến đau cả môi.
Chợt nghe xoẹt một tiếng, váy ngủ của cô bị hắn xé rách, lộ làn da trắng như tuyết từ cổ đến vai.
Tư Triệt cắn một cái, để lại dấu răng rõ ràng trên đầu vai cô.
Khúc Yên bị đau: "Anh muốn cắn chết em à......"
"Ai cho phép em chết!" Tư Triệt khàn khàn tức giận nói, lập tức lại đè lên môi cô, trực tiếp cướp đoạt.
Toàn thân hắn nóng lên, không biết vì lửa giận quá lớn hay là vì đáy lòng đã bị giày vò suốt bảy năm, giờ khắc này muốn bộc phát triệt để.
Hắn giam cô lại dưới người.
Cô vẫn là cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp lúc trước, nhưng hắn đã không còn là thiếu niên đơn bạc năm xưa nữa, cơ bắp rắn chắc tràn đầy sức mạnh cùng hormone nam tính.
"Em không lạnh......" Khúc Yên bị hắn ôm đến nóng lên, giẫy giụa nói, "Anh không cần sưởi ấm cho em, anh buông em ra......"
"Khúc Yên, em vẫn ích kỷ như thế. Lúc em cần liền ôm lấy anh, khi em không cần nữa thì bỏ anh đi như đôi giày rách!" Tư Triệt hung dữ nhìn thẳng vào mắt cô, hận ý mãnh liệt, tình yêu khắc sâu vào tận xương tủy, yêu đến tê tâm liệt phế, tim hắn rất đau, toàn thân đều rất đau...
Cho đến hôm nay, hắn vẫn muốn cô!
Biết rõ cô ích kỷ vô tâm, biết rõ bảy năm nay cô ở bên người đàn ông khác, nhưng hắn vẫn muốn cô!
Ngoài cửa phòng, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, xen lẫn tiếng hét của Nguyễn Đường --
"A Triệt! Anh còn khỏe không? A Triệt? Em biết anh ở bên trong, có phải anh gặp nguy hiểm không? Anh trả lời em một câu đi!"
TIếng đập cửa bành bành bành, càng ngày càng vang dội.
Tư Triệt lại ngoảnh mặt làm ngơ, giữ lấy eo thon của Khúc Yên, đưa tay dò xét bên trong.
Khúc Yên vội vàng giữ bàn tay đang làm loạn của hắn lại, xấu hổ nói: "Anh làm gì vậy? Anh không nghe thấy bên ngoài có ai à?"
"Có người thì sao?" Tư Triệt hoàn toàn không để ý tới, cúi đầu khẽ cắn môi cô, hơi dùng sức để lại dấu hôn, "Anh hận không thể cắn chết em."
"Vậy anh nên cắn ở đây này." Khúc Yên quay mặt đi, đưa cổ ra trước mặt hắn, "Anh cắn đi, lấy sức mạnh của anh thì cắn nát động mạch chủ không phải là việc khó gì."
Cổ cô nhìn rất đẹp, thon dài trắng như tuyết, thanh lịch ưu nhã.
Tư Triệt nhìn phút chốc, vùi đầu bên cổ cô nhưng không cắn, chỉ vuốt ve.
Quả nhiên như hắn biết, cô run nhè nhẹ.
Chỗ mẫn cảm của cô vẫn như bảy năm trước.
Khi đó, hắn một lòng muốn cho cô những cảm giác tốt nhất, lúc nào cũng đặt cô lên trước.
"Tư Triệt, mau đứng lên......" Khúc Yên đưa tay đẩy hắn, giọng mềm mại khẽ run, "Chúng ta không thể làm như thế này."
"Vì sao không thể? Anh đã nói là em có thể nhận gã đàn ông khác làm cha nuôi thì anh cũng có thể nhận em làm con gái nuôi." Bàn tay Tư Triệt đang đặt trên eo cô vô thức nắm chặt lại, nhất là khi nói đến bốn chữ " gã đàn ông khác ", lực đạo càng mất khống chế.
Khúc Yên hơi đau, giãy dụa một chút: "Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì thế? Anh trở nên xấu xa như vậy là do ai dạy hư anh? Giang Từ hay là Nguyễn Tử Việt?"
"Là chính miệng em nói." Lửa giận dâng lên sâu trong mắt phượng đen như mực của Tư Triệt gần như phun trào, "Bằng không, em giải thích xem bảy năm qua em sống như thế nào đi? Thậm chí ngay cả dị năng cũng không tăng lên một cấp nào!"
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua