“Hửm?” Khúc Yên hơi kinh ngạc.
Cố Vân Thâm nghiêng người sát lại gần hơn một chút, cúi đầu ngửi ngửi.
Hương hoa kiều diễm nhàn nhạt này, trước đây không lâu hắn từng ngửi được trên người một cô gái khác.
“Là nước hoa mới ra.” Khúc Yên thuận miệng nói bừa.
Suýt nữa quên mất, trời ơi, mùi thơm cơ thể dễ dàng tạo sơ hở.
“Cô có quen một cô gái tên là Tiếu Ngôn không?” Cố Vân Thâm nhìn kỹ Khúc Yên, càng nhìn càng thấy hai người giống nhau.
Khác biệt ở chỗ Tiếu Ngôn xinh đẹp cuốn hút hơn nhiều, tướng mạo Khúc Yên chỉ dễ thương thôi.
Chẳng lẽ cha Khúc có con riêng ở bên ngoài?
Tiếu Ngôn là con gái Khúc gia?
“Cô ấy là ai?” Khúc Yên chớp chớp mắt nhìn, hỏi, “Là cô gái anh thích sao?”
Cô vốn chỉ nghịch ngợm hỏi lung tung, không nghĩ tới vậy mà Cố Vân Thâm lại gật đầu trả lời: “Ừ.”
Khúc Yên ngẩn người.
Tiểu Cố không theo kịch bản a......
Cô hoài nghi nói: “Sẽ không phải là anh sợ tôi dính lấy anh, cố ý bịa ra một cô gái?”
Cố Vân Thâm lại nói: “Cô có thể lấy ra cho tôi mượn xem chai nước hoa đó không?”
“Tôi không mang.”
“Thật không?”
Cố Vân Thâm nhíu mày, tới gần cô, cẩn thận ngửi ngửi.
Trực giác nói cho hắn biết, có chỗ nào không đúng.
“Anh thế này là không lễ phép a......” Khúc Yên lùi lại, hướng về ghế sô pha hơi co người lại.
Cố Vân Thâm vốn ngồi trên xe lăn, bởi vì nghiêng người tới gần, hai chân không thể giữ vững, cơ thể lảo đảo hướng về phía trước.
“A!” Khúc Yên kinh ngạc hô một tiếng, đỡ lấy Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm thở nhẹ một hơi, chân hắn đột nhiên đau đớn, chỉ một thoáng giống như toàn bộ kinh mạch đều quấn vào cùng một chỗ, đau đớn co rút kịch liệt.
“Cố Vân Thâm, anh sao vậy?” Khúc Yên thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, không để ý tới hai người gần như đè lên nhau, đưa tay đụng vào chân hắn, “Rất đau sao? Anh có thuốc giảm đau không? Tôi đi lấy giúp anh!”
“Cô đừng động!” Cố Vân Thâm ấn vai cô xuống, nửa đặt ở trên người cô, nghiêng đầu vào bên cổ cô hít một hơi thật sâu.
“Anh......” Tư thế hai người quá thân mật, Khúc Yên cứng đờ không dám nhúc nhích, nghi ngờ nói, “Cố Vân Thâm, anh vẫn ổn chứ?”
“Dây thần kinh ở chân co giật.” Cố Vân Thâm bất động thanh sắc nâng nửa người trên lên, hơi lùi lại một chút, “Chờ một lúc là đỡ.”
Khúc Yên thừa cơ dịch ra chỗ khác.
Cô thấy trên trán hắn chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, không giống như giả vờ.
“Chân anh có thường xuyên đau thế này không?” Khúc Yên vốn muốn hỏi là không phải anh thường xuyên đi làm châm cứu trị liệu sao? Sao vẫn đau như vậy?
Nhưng cô nhớ tới việc chỉ có " Tiếu Ngôn " biết việc này, liền nhịn xuống, chỉ nói, “Cần tôi giúp anh xoa bóp một chút không? Nếu mát xa thì có thể dễ chịu hơn không?”
Dựa theo bệnh sạch sẽ của Cố Vân Thâm, hẳn là sẽ không đồng ý.
Nhưng hắn vẫn thấp giọng nói: “Được, làm phiền cô.”
Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt đẹp trai đau đến tái nhợt, mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống.
Trong tâm cô không đành lòng, đưa tay ra bóp chân giúp hắn.
Cố Vân Thâm dựa lưng vào ghế sofa, cụp mắt xuống, bí mật quan sát cô.
Cô cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh.
Đường cong bên mặt tinh xảo xinh xắn, sắc mặt cô bây giờ nghiêm túc giúp hắn xoa bóp, môi hồng vô thức nhấp nhẹ, hơi cong.
Ngoại hình của một người có thể thay đổi, nhưng thói quen trong vô thức rất khó thay đổi.
Giờ khắc này cử chỉ nét mặt rất giống Tiếu Ngôn.
“Có cảm giác tốt hơn chưa?” Khúc Yên vừa giúp hắn xoa bóp vừa nói.
“Ừ, khá hơn chút rồi, cảm ơn.” Ánh mắt Cố Vân Thâm lướt qua hai tay cô đặt trên chân hắn.
Đêm nay thời điểm ở nhà hàng, hắn từng chú ý tới tay của Tiếu Ngôn.
Lúc đó chỉ cảm thấy tay cô trắng muốt thon dài, rất xinh đẹp.
Bây giờ lại nhìn, tay Khúc Yên gần như giống tay Tiếu Ngôn như đúc, móng tay cũng chăm sóc cắt gọn sạch sẽ mượt mà.