“Khi ngài không vì bất kì người nào, bất cứ chuyện gì, mà chỉ vì ngài muốn ở cùng tôi, muốn lấy tôi làm vợ, đó mới gọi là cam tâm tình nguyện.” Khúc Yên đưa tay chống lên lồng ngực hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, nói khẽ, “Đốc quân đại nhân không hiểu cái gì là yêu, chỉ biết chinh phục cùng chiếm hữu.”
Mạc Bắc Đình híp mắt, hỏi ngược lại: “Vậy em yêu tôi không?”
Khúc Yên hơi sửng sốt.
Cô không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.
Sau khi cô đến thế giới này, vẫn luôn lấy việc công lược hắn là nhiệm vụ, không đặt tình cảm của mình vào.
Có lẽ cô đối với hắn có một chút cảm giác đặc thù, nhưng......
Thích sao?
Cô chưa bao giờ tự hỏi.
“A.” Mạc Bắc Đình cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia đau đớn không tự chủ.
Hắn buông lỏng cô ra, quay người đi về phía cầu thang.
Khúc Yên nhìn bóng lưng của hắn, chẳng biết tại sao, càng nhìn càng thêm tĩnh mịch hoang vắng...
Khúc Yên đứng tại chỗ thật lâu, dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, trong lòng cũng có mấy phần phức tạp.
Cô gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất rất lâu không liên lạc ra: “Tiểu Thất, bây giờ tôi không thể dùng hệ thống thương thành, nhưng có thể xem tiến độ hoàn thành nhiệm vụ không?”
“Kí chủ, rất xin lỗi, không thể.” Tiểu Thất trả lời, “Nhưng mà, độ khó nhiệm vụ của thế giới này là cấp SSS, cho nên có một đãi ngộ đặc biệt -- Kí chủ có thể lựa chọn ở lại thế giới này cả một đời, như vậy có thể có đủ dài thời gian công lược mục tiêu.”
“Cả một đời ở lại thế giới này?” Khúc Yên nhíu mày do dự, “Tôi còn muốn suy nghĩ một chút.”
“Kí chủ, căn cứ vào ghi chép ngài làm nhiệm vụ thành công trước đây, có một điểm mấu chốt, lúc nào ngài cũng lấy thực tình đổi thực tình. Cho nên mọi việc đều thuận lợi, chưa bao giờ thất bại.”
Khúc Yên gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Tiểu Thất.”
Tiểu Thất thật vui vẻ trả lời: “Chúc kí chủ hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, ở bên trong mỗi tiểu thế giới đều trải qua hạnh phúc.”
Khúc Yên nhàn nhạt nở nụ cười, tắt hệ thống.
Thực tình đổi thực tình sao?
Vậy cô biết phải làm sao rồi.
......
Sau khi Kỷ Hàn Yên bị phạt ngồi tù, trường nữ sinh cô ta sáng lập trước kia liền không có hiệu trưởng.
Khúc Yên quyết định tiếp nhận, đồng thời mời Kỷ Noãn Noãn cùng Mạc Thanh Đại hỗ trợ, góp chút sức vì nền giáo dục thế giới này.
Khúc Yên bán Lan Viên, dọn ra ký túc xá ở, dùng vàng bạc trong tay đầu tư cho trường học, miễn phí tiền học, nhất là những cô bé nhà nghèo.
Chỉ cần các cô bé có khát vọng đi học, cô liền nguyện ý nhận.
Mạc Thanh Đại cảm động vô cùng, thần tượng của cô quá tuyệt vời!
Cô không sùng bái sai thần tượng!
Thần tượng lại lên một tầm cao!
“Yên Yên, ký túc xá của trường học đơn sơ, không bằng em chuyển tới nhà chị ở đi?” Kỷ Noãn Noãn đã dần dần thoát ra khỏi chuyện của em gái.
Giống như Khúc Yên dự liệu, cô ấy đi cầu xin Mạc Bắc Đình, cầu hắn lưu lại cho Kỷ Hàn Yên một cái mạng.
Kỷ Hàn Yên đời này chú định ở trong lao ngục -- cái này còn phải nhờ có một người chị hiền lành, bằng không ở trong lao có thể sống không bằng chết.
“Nếu như em dọn sang ở cùng chị, người nào đó sẽ hiểu lầm sâu hơn đấy.” Khúc Yên hì hì nở nụ cười, “Chị nên biết là ai?”
“Anh Bắc Đình?” Kỷ Noãn Noãn nhịn không được cũng cười lên, “Lúc nào anh ấy cũng ăn dấm của chị, cảm thấy chị chiếm đoạt em. Trước đó chị cũng không biết anh ấy là người biết ăn giấm, cũng chỉ có em mới chế phục được.”
“Cứ để anh ấy hiểu lầm cũng được.” Khúc Yên cảm thấy Mạc Bắc Đình thông minh tuyệt đỉnh như vậy, sớm muộn sẽ nghĩ rõ ràng.
Điều hắn chân chính quan tâm hẳn là hôm đó cô không trả lời vấn đề yêu hay không yêu.
Hiện tại mặc dù cô chưa quyết định ở lại cả một đời, nhưng cô nghĩ kỹ, thật lòng muốn sinh hoạt ở đây.