Ban đêm.
Khúc Yên vẫn dịch dung như cũ, ăn mặc theo ca nữ phong tình quyến rũ.
Mặc dù cô không có ký ức của nhiệm vụ trước, nhưng thủ pháp dịch dung lại nhớ rất rõ, cực kì tinh diệu.
Cô cải trang hoàn tất, thay bộ sườn xám yêu kiều rồi gọi xe kéo.
Bách Nhạc Môn ở Thượng Hải nổi tiếng là chỗ ăn chơi của giới thượng lưu.
Khúc Yên dùng nhiều tiền mua vé, tìm một xó xỉnh tầm thường ngồi xuống.
Trên sân khấu đã có ca nữ lượn lờ nhảy múa, giọng hát dịu dàng. Bốn phía phần lớn là khách nam, uống rượu khiêu vũ, phong lưu thoải mái.
Khúc Yên nhìn thấy một bàn nam nữ trẻ tuổi cách đó không xa, trong đó có Mạc Thanh Đại.
Mạc Thanh Đại còn chưa biết đêm nay chính là ngày chết của mình, vui đùa ầm ĩ, lôi kéo bạn bè khiêu vũ, chơi rất vui vẻ.
Khúc Yên bất động thanh sắc quan sát một vòng, cầu thang bên cạnh dẫn đến phòng riêng ở lầu hai, rất thuận tiện để nói chuyện.
Thân phận cao quý như Mạc Bắc Đình chắc chắn ở phía trên...
Cô muốn cứu Mạc Thanh Đại, kỳ thực không cần trông coi Mạc Thanh Đại, chỉ cần giữ chặt Mạc Bắc Đình là được rồi.
Khúc Yên nâng chén rượu lên, khẽ nhấp một chút, đạp giày cao gót, chậm rãi đi lên lầu hai.
Bên ngoài phòng có hai phó tướng trông coi, nhìn thấy cô đi tới, lập tức nghiêm nghị quát: “Đi xuống! Ở đây không phải chỗ cô nên tới!”
Khúc Yên nghiêng đầu một chút, liếc mắt nhìn qua màn cửa rũ xuống, cất giọng nói: “Tôi đoán đốc quân của các người đang phái người tìm tôi khắp nơi đấy.”
Phó tướng nghĩ cô là ca nữ tới quyến rũ nam nhân, không coi cô ra gì, không chút lưu tình nào mà xua đuổi: “Mau cút đi, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
Khúc Yên đề cao âm lượng, âm thanh rõ ràng hô: “Đốc quân! Đêm đó ở bến tàu tôi giúp một tay, có như ý ngài không?”
Một lúc lâu sau, trong phòng truyền ra giọng trầm thấp --
“Để cô ấy vào.”
Khúc Yên cong môi nở nụ cười, không nhanh không chậm cất bước đi vào phòng.
Bên trong phòng, Mạc Bắc Đình đang nói chuyện cùng một người trung niên khác. Nhìn thấy cô, hắn híp mắt, ra hiệu người kia ra ngoài.
Đợi đến lúc chỉ còn lại hai người, Mạc Bắc Đình mới mở miệng nói: “Rốt cuộc cô là ai, sao không thành thật khai báo.”
Khúc Yên miễn cưỡng tựa trên vách tường, đưa mắt nhìn hắn: “Tôi đã nói rồi, tôi là người muốn làm nữ nhân của đốc quân.”
Mạc Bắc Đình đương nhiên không coi lời cô nói là thật.
Thân phận nữ nhân này không đơn giản, cô có thể biết chính xác thời gian thuyền bị cướp, vậy chỉ có hai loại khả năng --
Thứ nhất, cô là gian tế được địch nhân của hắn cử tới, đầu tiên giành được tín nhiệm của hắn, lại ẩn nấp bên cạnh hắn đánh cắp tình báo.
Thứ hai, cô là một nữ nhân có dã tâm lớn, không biết từ vị khách nào nghe được tin tức, liều một phen lấy lòng hắn.
Hắn nghiêng về phỏng đoán đầu tiên hơn.
“Cô qua đây.” Mạc Bắc Đình ngoắc ngoắc ngón tay.
“Đốc quân muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, người ta ngại.” Khúc Yên khẽ cười một tiếng, bước đến gần hắn.
Nam nhân mạnh mẽ hữu lực giữ eo cô, kéo vào lồng ngực mình.
Gương mặt anh tuấn của hắn gần sát mặt cô, cô theo bản năng khom lưng ngửa người ra sau.
“Trốn cái gì?” Hắn nhếch môi cười, giễu cợt nói, “Không quăng mồi thì làm sao câu được cá lớn?”
“Tôi chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi, thì ra đốc quân nổi tiếng lãnh khốc lại có nội tâm nhiệt huyết máu lửa như vậy.” Khúc Yên chế giễu lại, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, “Đốc quân lại gần như vậy, là muốn lục soát người tôi, hay là muốn mượn cơ hội soát người để phong lưu một phen?”
Mạc Bắc Đình đột nhiên buông lỏng cô ra.
Hắn khôi phục thần sắc lạnh lùng, ánh mắt đảo qua toàn thân cô.
Sườn xám bó sát người, hắn vừa mới lục soát một chút, không giấu súng ống.