Khúc Yên rơi xuống đất, lăn vài vòng, nhanh chóng đứng lên, còn không kịp thấy rõ ràng dáng vẻ Mạc Bắc Đình, liền nghe “oanh” một tiếng vang dội!
“Anh Đình!”
Cô nghẹn ngào gào lên.
Mìn đột nhiên nổ tung, toàn bộ cơ thể Mạc Bắc Đình chấn động đến mức bay lên, lại nặng nề rơi xuống.
Khúc Yên chạy vội tới, máu khắp người như đều vọt tới tim, run sợ kịch liệt.
“Anh Đình......” Cô quỳ bên cạnh hắn, ngón tay run rẩy đưa tới bên cổ hắn.
Mạch còn đập......
Mìn nổ làm Mạc Bắc Đình bị thương hai chân, rất nhiều mảnh kim loại đâm vào phía sau lưng hắn, máu me đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
Hai mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, đã ngất đi.
Khúc Yên không dám tùy tiện động đến hắn, ở trong lòng gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: “Tiểu Thất! Tôi muốn mua thuốc!”
“Thật xin lỗi, kí chủ, ngài ở thế giới này không thể mở ra hệ thống thương thành nữa, không mua được thuốc.”
“Vậy anh ấy sẽ chết sao?” Khúc Yên vội la lên, “Mạc Bắc Đình là nam chính của thế giới này, anh ấy gánh vác trọng trách bảo vệ quốc gia, mở ra kỷ nguyên mới. Anh ấy không thể nào chết được, đúng không?”
“Vốn dĩ chính là như thế.” Tiểu Thất thành thật trả lời, “Nhưng sau khi kí chủ tới thế giới này, nhân sinh của hắn liền xảy ra một chút biến hóa. Ví dụ như liều chết thay ngài giẫm lên mìn. Cho nên hắn có thể chết hay không thì chưa xác định được.”
“Tôi không cho phép anh ấy chết!” Khúc Yên tức giận nói.
Cô đóng hệ thống vô dụng lại, nhìn về phía đám binh sĩ đang chạy tới.
Cô nhất định sẽ cứu sống Mạc Bắc Đình!
Cô quyết không cho phép hắn vì cứu cô mà chết!
Mạc Bắc Đình được các binh sĩ đặt lên cáng cứu thương.
Tất cả nhân viên y tế trong quân đội đều đến đây, thay hắn lấy mảnh vụn ra, thay hắn cầm máu.
Chỉ có Khúc Yên không tham dự.
Tất cả mọi người cho là cô sợ đến choáng váng, không trách cô vô tình.
Khúc Yên ngồi trên mặt đất ở nơi hẻo lánh, nhắm mắt ngưng thần.
“Kí chủ! Ngài không thể làm như vậy!” Tiểu Thất cảm giác được cô đang làm chuyện cấm, tự động mở ra, gấp gáp ngăn cản, “Kí chủ, ngài đây là đang phạm vào điều cấm!”
Khúc Yên không để ý tới.
Thần thức của cô phiêu đãng trong không gian mờ mịt, xuyên qua làn sương mù, cô lờ mờ trông thấy ba ngàn tiểu thế giới.
Có thời đại tiên tiến với nhà cao tầng, có thời cổ đại mang phong cách xưa cũ, có thế giới tu tiên với tiên khí lượn quanh, có tận thế zombie hoành hành......
Cô biết đây đều là tiểu thế giới mà hệ thống chủ thần tạo ra.
Bây giờ cô không muốn tìm tòi nghiên cứu chân thực cùng hư ảo, cô chỉ muốn tiến vào thế giới hiện đại với y học hưng thịnh, “trộm” một vài thứ từ trong bệnh viện bỏ vào không gian trữ vật của mình.
“Kí chủ! Ngài mau dừng tay!” Tiểu Thất gấp đến độ không nhịn được, giọng điện tử manh manh đát đã biến thành âm thanh cấp bách kịch liệt, “Kí chủ đang phá luật! Ngài không tuân theo khế ước với chủ thần thì sẽ bị phản phệ!”
“Phản phệ thì phản phệ thôi!” Khúc Yên mặc kệ, từ một phòng trong bệnh viện " vơ vét " đồ cần thiết.
Tiểu Thất thấy cô hoàn thành một loạt động tác, linh hồn trở lại cơ thể, gấp đến độ giậm chân -- nếu như nó có chân.
“Kí chủ, sau này ngài ở thế giới này sẽ rất thảm!” Tiểu Thất đau lòng thay kí chủ nhà mình, lại có chút tức giận, “Kí chủ, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ mau lập tức rời đi, không cần cả đời ở lại nơi này. Bằng không mấy chục năm sau sẽ bị phản phệ, ngực đau thắt rất khó chịu.”
“Những thứ này chờ sau này rồi nói!”
Khúc Yên vội vã đi xem tình huống Mạc Bắc Đình.
Kĩ thuật y học của niên đại này còn rất lạc hậu, hầu hết binh sĩ bị mìn nổ trong quá khứ đều chết vì biến chứng nhiễm trùng sau khi cắt chân tay.
Hai chân Mạc Bắc Đình bị tổn thương, nhưng may mắn chưa gãy, chỉ cần hắn có thể chịu đựng qua cửa ải nhiễm trùng này, chắc chắn có thể sống sót!