Bạch Lê Hiên chắp tay thi lễ với Mai hộ pháp, không nói gì nữa mà lặng lẽ cáo lui.
Người bí ẩn đứng trên mặt tuyết cạnh Lâm Nhất cũng chuẩn bị rời đi.
Lâm Nhất vội vàng lên tiếng: “Xin hỏi các hạ lạ ai, ngày khác ta sẽ báo đáp ơn cứu giúp hôm nay”.
Người bí ẩn đeo mặt nạ vô diện màu trắng quay đầu lại cười, nháy mắt cười với hắn: “Lâm Nhất, ngươi nghĩ ta sẽ là ai?”
Lưu Thương!
Sau khi đối phương không che giấu giọng nói của mình, Lâm Nhất lập tức nhận ra.
Có lẽ mái tóc dài kia là giả.
Điều này cũng có thể giải thích cho việc tại sao hắn ta lại đeo mặt nạ. Tuy đã rời Huyền Thiên Tông, nhưng chung quy hắn ta vẫn không muốn mang rắc rối đến cho tông môn.
Đối nghịch với đại hoàng tử, dù sao cũng phải kiêng kị một chút.
Có lẽ hắn nên sớm đoán được thân phận của Lưu Thương từ cú đấm như rồng như hổ kia.
“Công chúa điện hạ, xin đa tạ ơn trợ giúp vừa rồi”.
Về phần công chúa Phượng Hoa, phải để Mai hộ pháp đứng ra đại diện Kiếm Các cảm ơn đối phương.
“Không cần cảm ơn, sau này ta nhất định sẽ cần đến sự giúp đỡ của Lăng Tiêu Kiếm Các. Vả lại ta và Hân Nghiên cũng được coi là người quen cũ”.
Công chúa Phượng Hoa bình tĩnh trả lời, vì đeo khăn che mặt nên làm người ta không thể đoán ra nàng ta đang nghĩ gì.
Nàng ta nhìn qua Lâm Nhất bằng ánh mắt phức tạp pha lẫn chút lo lắng, nhưng sau một lúc nhìn chăm chú lại có vẻ thất vọng.
Nàng ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Về thôi”.
Đội danh dự mấy nghìn người bao quanh kiệu ngọc, dần dần đi xa trong gió tuyết.
“Có vẻ như công chúa điện hạ rất có ấn tượng về đệ”.
Hân Nghiên nói nhỏ.
Lâm Nhất dường như bắt được thứ gì đó từ trong mắt công chúa Phượng Hoa, nhưng lại không thể nắm chắc.
Hắn hoàn hồn lại, nhìn sang Hân Nghiên: “Tỷ, sau này dù quyết định việc gì cũng phải bàn bạc với ta có được không? Không chỉ ta mà còn rất rất nhiều người quan tâm và lo lắng cho tỷ”.
“Hân Nghiên sư tỷ!”
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy các đệ tử Lạc Già Sơn, Lý Vô Ưu và đám người Mặc Thành mừng rỡ bước tới từ trong đám đông.
Nhìn những khuôn mặt Lạc Già Sơn quen thuộc, mắt Hân Nghiên ươn ướt, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn môi kìm nén.
Mai hộ pháp cười: “Đi nào, chúng ta cũng về thôi”.