Phía sau hắn ta, hoa nở rồi hoa lại tàn, lửa vàng sinh rồi diệt, lửa cháy hừng hực, hóa thành một cơn bão quét ngang toàn bộ lôi đài.
Thanh thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi, trông hắn ta hệt như dòng Giang Hà đổ đầy dung nham, tầng tầng gợn sóng, ào ào đổ ập đến.
Lâm Nhất không chút hoảng sợ, hai tay đẩy mạnh, mười ngón uyển chuyển, liên tục búng ra. Thoạt nhìn, những ngón tay di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một kích đều đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương, khiến hắn ta tự đẩy bản thân vào tuyệt cảnh.
Đôi tay kia biến ảo linh hoạt, như cánh bướm bay lượn giữa những bụi hoa, đẹp đến mức không giống tay người.
Đầu ngón tay lên lên xuống xuống, mỗi một lần va chạm đều bắn ra tiếng đàn huyền diệu.
Leng keng! Tình tang!
Trong lúc tiếng đàn được tấu lên, chỉ có một số ít người nhìn ra được kiếm thế trên người Lâm Nhất đang liên tục súc tích, có luồng khí vô hình quanh quẩn khắp người Lâm Nhất theo tiếng đàn. Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện kiếm thế hùng hậu kia đủ để khiến trái tim trong lồng ngực nảy lên vì hoảng sợ.
Kiếm thế khủng bố đến mức khó mà tưởng tượng được một khi bộc phát sẽ chói mắt như nhường nào.
“Trong tay không có kiếm thì ngươi cũng chỉ là một con chó chết, lấy gì đấu với ta?”
Kim Dực tiêu hao bổn nguyên đến cực hạn, trong mắt hắn ta tràn ngập sát ý, sắc mặt âm u mà dữ tợn. Hắn ta gầm lên giận dữ, hai tay hợp lại thành hình chữ thập, phút chốc, cơn bão lửa đang bao trùm khắp lôi đài bỗng nhiên hội tụ về một chỗ.
Giây tiếp theo, nó đã ngưng tụ thành hai bàn tay khổng lồ dài đến mười trượng trên đỉnh đầu hắn ta, kế đó, hai tay chắp lại.
Ầm!
Chỉ là sóng âm do hai bàn tay kia chắp lại mà đã chấn cho nhiều người hộc máu tại chỗ, bị thương không nhẹ.
“Chết!”
Giữa không trung, Kim Dực vung mạnh tay phải lên, rồi dùng tốc độ tia chớp hung hăng đánh xuống. Bàn tay lửa dài mười trượng kia cũng đồng thời giơ lên, nện xuống như một quả núi.
Đến!
Ầm!
Phút chốc, có bóng mờ cực lớn bao phủ toàn bộ lôi đài, một chưởng do đôi bàn tay chắp lại kia đánh xuống dường như muốn cắn nuốt hết tất cả.
Đứng dưới bóng mờ, sắc mặt Lâm Nhất không hề thay đổi, tay phải hệt như ngọc vung lên, những ngón tay lúc trước còn rất linh động, nhưng hiện tại đã dần chậm lại, thậm chí thoạt nhìn có hơi cứng nhắc. Khi ngón tay gãy vào hư không, âm thanh phát ra cũng ngày càng nặng nề.
Mười ngón tay nối thẳng đến tim, nặng lòng siết bao? Núi cao vạn trượng, chẳng bằng lòng này.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mười ngón tay linh hoạt, mỗi một lần hạ xuống đều không sai một khắc nào, khiến kiếm ý ngày càng bùng nổ một cách dữ dội.
Đến khi bàn tay khổng lồ kia đánh xuống, duệ khí trong mắt Lâm Nhất đã bừng sáng hệt như sao trên trời, đôi bàn tay ngọc lưu ly tím xinh đẹp vung lên trong thoáng chốc.
Kiếm thế nặng nề như hồ sâu bao quanh người hắn ầm ầm tách ra, một luồng kiếm quang màu tím bắn ra từ ngón tay, phút chốc, mái tóc dài của Lâm Nhất bay nhảy điên cuồng trong gió, quần áo phấp phới, gương mặt tuấn tú như yêu tinh, duệ khí giữa hai đầu lông mày tùy ý phóng thích.
Tạch…!
Dưới bóng mờ có một luồng sáng bắn lên, bàn tay lửa cực lớn bị đâm thủng, Kim Dực phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài.
“Việc này…”