Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai cũng phải thừa nhận Lâm Nhất rất mạnh, sau khi chứng kiến Lâm Nhất đại chiến Cơ Vô Dạ thì tất cả mọi người đều đã thay đổi cách nhìn với kiếm khách xuất thân từ Đế Quốc Đại Tần này.

Nhưng sau khi nhìn thấy kiếm ý đỉnh phong và Trần Quang kiếm pháp của hắn xong thì lại càng ngỡ hắn là Thiên nhân, bọn họ đã được mở rộng tầm mắt. Sự đánh giá đối với hắn đã không còn dừng ở mức tương đối khủng khiếp nữa rồi, nhân tài mới nổi này ngày sau chắc chắn sẽ danh trấn cả Nam Hoa.

Nhưng ai cũng không ngờ được, thực lực của Lâm Nhất bây giờ chỉ mới là cảnh giới Dương Huyền đại thành, lại ở trước mặt bọn họ cùng lúc giết chết ba vị trưởng lão cảnh giới Âm Dương.

Điều này… hơi khó tin.

“Đáng ghét… tên này thực sự mới chỉ mười tám tuổi thôi sao. Chẳng lẽ, cuộc đời này của Cơ Vô Dạ ta đều phải bị hắn đàn áp hay sao?”

Ở phía xa, Cơ Vô Dạ đang khoanh chân ngồi điều tức trị thương, sau cuộc chiến với Lâm Nhất hắn ta bị thương rất nặng, không phải một chốc một lát là có thể hồi phục được. Nhìn thấy cảnh tượng một lúc giết chết ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương này thì trái tim liền nhảy như điên trong lồng ngực, cảm xúc chập chờn lúc lên lúc xuống, khí huyết trào lên, máu bốc lên đầu như thể sắp tràn cả ra bên ngoài.

Bình bịch! Bình bịch!

Nhịp tim dồn dập, cảm xúc không thể nào khống chế được, một hồi sau phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta bị Cửu trùng kiếm trận trấn áp, vốn đã bị thương rất nặng, ít nhất phải cần đến một tháng thời gian thì mới có thể hồi phục. Nhưng cảm xúc bất ổn thế này lại khiến vết thương của hắn ta càng nặng thêm.

Bên phía vị trí của Càn Vân Tông, sắc mặt Bạch Lê Hiên lúc này đã trắng bệch, sâu trong nội tâm hắn ta như có một tảng đá lớn mắc lại ở đó, khó chịu đến khó lòng diễn tả nổi.

Trong mộ cổ Tinh quân, hắn ta đã biết bản thân thua kém đối phương rất nhiều, nhưng lại không ngờ được cách biệt xa đến thế.

Tạ Vân Kiều quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không biết phải mở miệng thế nào, chỉ đành thở dài bất lực.

Phần lớn mọi người đều đã tê dại, không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào nữa, có người cảm thán nói: “Từ lâu đã có lời đồn, Cơ Vô Dạ từng giết chết một kẻ mạnh cảnh giới Âm Dương, Lâm Nhất chưa dốc hết sức đã có thể đánh bại Cơ Vô Dạ, có thực lực cỡ này, thực ra cũng không có gì là lạ”.

“Quả thực như vậy, nếu hôm nay Cơ Vô Dạ một kiếm chém chết ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương thì có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không ngạc nhiên đến mức này. Nhưng Lâm Nhất chẳng qua chỉ là một nhân tài mới nổi hơi có chút danh tiếng mà thôi, nói hắn là tên vô danh tiểu tốt cũng chẳng quá đáng, nhưng những gì mà hắn làm được quả thực đáng kinh ngạc”.

“Cổ vực Nam Hoa thực sự đã thay đổi đổi rồi, nhân tài mới nổi liên tục xuất hiện, đã không còn kiêng dè gì những cao thủ già hơn một thế hệ nữa rồi. Những yêu nghiệt nội bảng kia có bốn năm để trưởng thành, chỉ e thực lực sẽ càng thêm đáng sợ”.

“Khoá Quần long thịnh yến lần này có lẽ rất đặc sắc, sẽ xuất hiện rất nhiều Hắc mã mà chúng ta không thể nào đoán được”.

“Không hay rồi!”

Đúng vào lúc tất cả mọi người còn đang cảm thán, một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp thình lình xộc thẳng lên trời, còn chưa kịp có phản ứng gì thì giữa không trung đã vang lên tiếng nổ đinh tai.

Rắc!

Có tiếng kiếm vỡ vang vọng trên đỉnh đầu của tất cả mọi người. Lâm Nhất như hoà mình vào với bầu trời, kiếm ý đỉnh phong mênh mông dạt dào làm đất trời bay màu kia, chỉ trong một tích tắc đã vỡ nát tan tành, vô cùng thê thảm. Kiếm thế thuộc về Lâm Nhất vào lúc này đã bị nghiền nát một cách vô tình.

Phụt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK