Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Dư Hàng vốn dĩ đã bị một quyền của Lâm Nhất đánh cho ngũ tạng bị tổn tương, bây giờ lại nôn ra một ngụm máu tươi, trong đầu ong lên một tiếng như phát nổ.

“Cút đi, đừng có ở đây đánh mất thể diện của mình nữa”.

Lâm Nhất hờ hững nói, mắt cũng lười chẳng thèm nhìn đối phương.

Dựa vào kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của hắn, mà muốn thu lại Huyền binh bị hắn dẫm dưới chân thì chẳng khác gì người si nói mộng.

“Lâm Nhất, ngươi đừng quá đáng!”

Lạc Dư Hàng cực kỳ phẫn nộ, kiếm này là do sư trưởng tặng cho hắn ta, vô cùng quý giá, sánh ngang với sinh mệnh của hắn ta.

Nay lại bị người ta dẫm dưới chân, rõ là một sự sỉ nhục cực lớn.

Đầu mày Lâm Nhất khẽ nhướn, đáy mắt thoáng qua cơn giận, lạnh giọng quát: “Lạc Dư Hàng, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy à? Lúc trước khi ngươi sỉ nhục sư huynh Trần Huyền Quân của ta sao ngươi không cảm thấy mình quá đáng! Trước đó nói xằng nói bậy, mở miệng ra là nói đệ tử Kiếm Các có mặt ở đây đều là những kẻ vô dụng, ngươi sao lại không thấy mình quá đáng!”

“Lăng Tiêu Kiếm Các ta có mấy nghìn năm nền tảng, cũng không đến lượt người ngoài như ngươi nói ra nói vào, ngươi là cái thá gì?”

“Hay lắm!”

Đệ tử kiếm các bên dưới đều bắt đầu phẫn nộ, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi.

Lúc nãy, Lạc Dư Hàng ngông cuồng kiêu ngạo, sỉ nhục Kiếm Các, coi thường mọi người, khiến tất cả mọi người đều tức gần chết.

Trước mắt nhìn thấy Lâm Nhất dạy cho đối phương một bài học thế này thì trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy sung sướng đến khó mà diễn tả được bằng lời.

Trên đài cao, Lâm Nhất dùng mũi chân hất thanh bảo kiếm lên nắm trên tay, Chân nguyên khắp người tràn ra, khí lực xao động.

Rắc!

Bội kiếm của Lạc Dư Hàng ngay lập tức gãy nát trong tay Lâm Nhất.

“Ta cho ngươi đi ngươi không đi, đừng trách ta không giữ lại thể diện cho ngươi”.

Lâm Nhất lạnh mặt, trầm giọng nói.

“Lâm Nhất, ta thề không đạt mục đích sẽ không tha cho ngươi!”

Cả cơ thể Lạc Dư Hàng run lên, cơn ấm ức trong lòng khó mà diễn đạt nên lời.

Hắn ta tự hỏi, nếu như ngay từ đầu dùng đến tu vi đỉnh phong thì đánh bại đối phương chẳng qua dễ như trở bàn tay thôi.

Nếu như không vì muốn dẫm nát đối phương mà dùng tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 thì cũng không đến mức phải thảm bại thế này.

“Long Môn tranh tài, ngươi tốt nhất đừng làm con rùa rụt đầu mà bỏ trốn không tham gia, nỗi nhục hôm nay, ta ắt sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK