Phút chốc, Lâm Nhất muốn lui nhưng không thể, bị buộc phải rời khỏi đạo đài.
“Tên nhóc này ắt sẽ thua, có lẽ đã bức gần hết tiềm lực rồi…”
Tàn hồn trong mảnh vỡ kiếm gãy thầm than một tiếng, có thể đạt đến tình trạng này trong tình huống không xuất kiếm đã là rất tài giỏi.
Dù là năm đó, khi Kiếm Tông còn chưa bị diệt, thì với thiên phú bực này cũng đủ để kiêu ngạo giữa các nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ, nên kết thúc rồi…
Khảo nghiệm này vốn không có ý định để người qua cửa, cái gọi là “thất bại sẽ chết ngay lập tức” chỉ để bức người ta đạt đến cực hạn mà thôi. Nếu chết thật thì không biết năm đó có bao nhiêu đệ tử trẻ của Kiếm Tông phải chết.
Có thể qua ba cửa xem như đã đạt yêu cầu, qua sáu cửa là nhân tài kiệt xuất, qua tám cửa chính là lông phượng sừng lân.
Còn chín cửa thì… đại khái có thể là mười năm có một… hoặc trăm năm có một, đúng không nhỉ?
Do thời gian quá lâu nên cụ thể là bao nhiêu thì ông ta không nhớ rõ. Tuy nhiên, hiện tại Lâm Nhất đã thông qua khảo nghiệm rồi.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, biến cố xảy ra khiến tàn hồn trong mảnh vỡ chấn động: “Việc này…”
Răng rắc!
Khi lui đến rìa đạo đài, chiến giáp Thương Long trên người Long Nhất bỗng nổ tung, nó đã bị sát ý ào ào tuôn ra từ trong cơ thể hắn xé toạc. Sát ý ngưng tụ quanh Lâm Nhất gần như hóa thành thực chất, nhanh chóng bao phủ toàn bộ lôi đài.
Hai mắt hắn đỏ như máu, nhưng sâu trong mắt vẫn có một điểm kiếm quang sáng chói như sao trời, trấn thủ một tia linh trí cuối cùng của hắn.
Như hoa sen không giữ nước, như năm tháng không thể níu giữ.
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Một thân sát ý hệt như Tu La tối cao đến từ luyện ngục, nhưng trong đôi mắt đầy máu kia lại khiến người ta cảm nhận được một loại yên tĩnh.
Ầm!
Lâm Nhất một lần nữa thi triển Thất Sát Ấn, sát ý cuồn cuộn trên người hắn bắt đầu chuyển động, thoáng chốc, hung hăng đấy lui bảy tên kiếm khách áo giáp tím.
Chiêu thứ năm Thất Sát Quyền, Thiên Bất Nhân, Sinh Bất Nghĩa!
Thiên đạo bất nhân, chúng sinh bất nghĩa!
Lâm Nhất đứng giữa màn sương đen đang cuộn trào, mái tóc dài của hắn điên cuồng nhảy múa, phía sau hắn xuất hiện vô số bóng người, mênh mông, đông đúc và chằng chịt. Đó là những người đã chịu nhiều đau khổ trên thế gian, bọn họ đang không ngừng gào thét đến mức tê tâm liệt phế.
Thiên Bất Nhân, Sinh Bất Nghĩa!
Đợi đến khi toàn bộ oán khí đã hội tụ lên thân, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, ngưng tụ sự phẫn nộ của muôn dân trăm họ, luồng sức mạnh kia khiến tất cả đạo đài bắt đầu rung chuyển.
Rầm!
Đến khi hắn đánh ra một quyền, bảy người vốn bị đánh bay giữa không trung liền bắn ngược về sau như đạn pháo. Cả đám phun ra máu tươi, máu bắn tung tóe trên không tạo thành từng đốm sáng.