Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy là Lâm Nhất thắng?

Khi trong đầu của tất cả mọi người đồng loạt hiện lên suy nghĩ đó thì đều cảm thấy hơi ngờ ngợ và kỳ lạ, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Phong Huyền Dực chính là bảy đầu sỏ trên bảng Thương Long, đứng ở đỉnh kim tự tháp của cả khu vực Thương Long, thậm chí còn tỏa sát rực rỡ trên cả con đường thông thiên. Tên của hắn ta cũng đã xuất hiện trong bảo kính Thông Thiên từ lâu, sức mạnh chân thật cũng đã sớm vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Khi nhắc đến những cao thủ ở khu vực Thương Long thì mọi người đều tự động xem nhẹ bảy người kia. Bởi vì, với những người khác thì họ chính là vô địch.

Suy nghĩ ấy đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người tương đương chân lý, không thể thay đổi.

Mặc dù Phong Huyền Dực thua, cũng nên thua trong tay những đầu sỏ khác mới đúng... Nhưng trước mắt, hắn ta quả thật đã bị đánh bại, thâm chí còn thua khá chật vật.

Có lẽ hắn ta còn có át chủ bài không dùng, nhưng suy cho cùng vẫn từ bỏ truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung, chắp tay nhường cho Lâm Nhất.

Điều duy nhất đáng để châm chước là con ma sủng kia của Lâm Nhất cũng là một sự giúp đỡ to lớn. Nếu không có nó giúp thì thắng bại đúng là khó mà nói.

Có vẻ nguyên nhân lớn nhất mà Phong Huyền Dực không đánh tiếp chính là có ngựa Huyết Long.

Vèo!

Mắt thấy Phong Huyền Dực hoàn toàn rời đi, thoáng chốc đã biến mất cuối tầm nhìn. Lâm Nhất giữa không trung khẽ thở phào nhẹ nhõm, cứ thế thả lỏng lại. Bấy giờ lập tức có vô vàn mỏi mệt len lỏi từ các góc trong cơ thể và tế bào ùa vào trong đầu.

Thoáng chốc, đất trời xoay chuyển, hoa mắt chóng mặt, đủ loại vết thường không ngừng ập tới chồng lên nhau.

Lâm Nhất cố gắng đứng vững, sau khi rơi xuống đất thì cuối cùng cũng không thể nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Phụt!

Khi Lâm Nhất phun ra ngụm máu đó thì sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo hơn rất nhiều. Cả người hắn cũng thoải mái hơn, có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng, dễ chịu.

"Sảng khoái!"

Trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhất toát ra một nụ cười vui sướng, trong mắt cũng lộ ra sự phấn khích.

Trận chiến đó thật sự rất sung sướng, hoàn toàn ép mình đến cực hạn. Nhưng dưới sự cực hạn ấy, vẫn chưa lộ ra hai con át chủ bài chân chính là kiếm ý Thông Thiên và Nhật Diệu Thần Quyền cũng là chuyện khiến Lâm Nhất hết sức vui vẻ.

Đối đầu với một đầu sỏ như Phong Huyền Dực mà còn có thể không sử dụng hai con át chủ bài thì Lâm Nhất cũng coi như có một sự hiểu biết về thực lực của mình.

Đương nhiên, đây còn phải cảm ơn ngựa Huyết Long.

Lâm Nhất hộc ra mấy ngụm máu xong, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn quay đầu nhìn ngựa Huyết Long thì nó cũng đang hộc máu ở bên cạnh.

Tầm mắt hai anh em chạm vào nhau, một người một mèo đều không nhịn được bật cười.

"Ta đến thung lũng xem truyền thừa chân chính của Nhật Diệu Tinh Cung, ngươi ở lại đây đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK