Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất.

“Bạn học Lâm, dường như ngươi có ý kiến với ta thì phải, có mạnh không thì thử một lần sẽ biết ngay mà!”

Mặc Linh nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt bất thiện.

Lâm Nhất thầm cười khổ, sao cô nàng này cứ thích kiếm chuyện với hắn vậy nhỉ? Hắn nào có ý đó, hắn chỉ cảm thấy có hơi nghi hoặc mà thôi. Nếu đánh với nàng ta thì… Lâm Nhất vẫn có chút kiêng kỵ.

Mặc Linh có thể trở thành đệ tử cốt cán của một thế lực chuẩn bá chủ, hơn nữa còn nằm trong ba người đứng đầu, thậm chí nắm giữ thần thông mà ngay cả võ giả Dương Huyền đại thành cũng phải kiêng kỵ, nói thật, Lâm Nhất không dám chắc có thể đánh thẳng đối phương.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, bởi lẽ tuổi tác và cảnh giới của hai người không tương đồng, nội tình cũng có sự chênh lệch.

Nếu hắn để cô nàng này bắt được cơ hội để dạy dỗ trước mọi người, thì đó mới là đáng xấu hổ.

“Không dám có ý kiến, được nghe sư tỷ Mặc Linh dạy bảo, tại hạ thu được lợi ích không nhỏ”, Lâm Nhất khẽ cười nói.

Hắn đã tỏ thái độ như vậy, Mặc Linh cũng không tiện ra tay, chỉ đành trừng mắt một cái rồi nói tiếp: “Bản thân ta am hiểu linh văn ngăn định, cho nên hôm nay ta tới đây, chủ yếu để giảng về loại linh văn này”.

So với rèn binh khí, luyện chế đan dược, bố trí trận pháp thì linh văn ngăn địch càng khiến mọi người hào hứng.

“Lâm đại ca, huynh sợ sư tỷ Mặc Linh à?”

Bên cạnh, Bạch Vân cúi đầu, khe khẽ cười khi thấy dáng vẻ e sợ của Lâm Nhất.

“Nhóc con, bớt có nói nhảm”.

Lâm Nhất mỉm cười, mắng một tiếng, còn gõ nhẹ lên đầu nàng ta: “Chăm chú nghe giảng đi”.

Đối phương nắm giữ thần thông, Lâm Nhất không ngu đến mức đưa đầu ra để bị đánh.

Nên ngông cuồng thì phải ngông cuồng, nên kính sợ thì phải kính sợ, tâm trạng của Lâm Nhất rất thoải mái, không hề cảm thấy có gánh nặng.

“Có rất nhiều cách dùng linh văn ngăn địch, đơn giản nhất chính là trực tiếp phóng thích linh văn để công kích…”

Vừa nói, Mặc Linh vừa bắn ra một tia linh văn.

Ầm!

Đó là một tia linh văn hệ lửa nhị phẩm, vừa rời khỏi tay liền bùng nổ khí tức bạo ngược, khiến cho bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên khô nóng.

“Nếu có bản lĩnh cao hơn, có thể thử thêm vào ý nghĩ của mình trong linh văn, ví dụ như…”

Ngón tay trắng nõn của Mặc Linh thoắt biến đổi, tàn ảnh xếp chồng lên nhau, từng thủ ấn lần lượt kết thành.

Phút chốc, có vài tia linh văn thuộc tính hỏa bắn ra, chồng chất lên nhau giữa không trung.

Ầm ầm!

Đến khi chín sợi linh văn hoàn toàn xếp chồng lên nhau, một con rồng lửa hung hãn dài đến mười trượng đã hình thành phía trên đỉnh đầu mọi người. Khí tức khủng bố ào ào phủ xuống, con rồng kia rống lên một tiếng giận dữ, sau đó quay đầu lượn một vòng giữa không trung.

Nhiều người bị dọa sợ run lên, e ngại lửa rơi xuống người mình, nên vừa la hét vừa né tránh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK