Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mai Tử Viêm sợ tới mức biến sắc, tim chợt chùng xuống, tại sao mới hơn nửa tháng không gặp mà tiểu tử này đã trở nên mạnh như thế?

Thực lực của hắn hiện tại hoàn toàn hơn hẳn lúc cuộc chiến giữa năm thư viện diễn ra.

Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Mục Trần, hờ hững nói: “Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với ngươi, chỉ có chút thực lực ấy thì đừng tới trước mặt ta tự rước lấy nhục”.

“Tên này thật ngông cuồng!”

“Mục sư đệ cũng không xuất kiếm mà!”

Sắc mặt của bốn người Thiên Kiếm Tông thoáng trở nên khó coi, thân là đệ tử cấp bá chủ, vốn nên là nhân vật tài trí hơn người ở thư viện Thiên Phủ, nhưng nào ngờ lại bị Lâm Nhất vô tình làm nhục trước mặt nhiều người như vậy.

“Không hổ là người đã đánh bại Tào Chấn, hôm nay ngươi thật sự không thể đi!”

Mục Trần từ từ đứng dậy, lau khô vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên chiến ý nồng đậm. Vừa dứt lời, trên người hắn ta đã bộc phát hơi thở khủng bố, trong khi chân nguyên sôi trào, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Dương Huyền đại thành lan ra.

“Sư đệ tiếp kiếm, nhất định phải dạy cho tên nhóc này một bài học nhớ đời!”

Trong bốn người kia có một bóng người vung tay, ném một thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đến.

Rầm!

Mục Trần giơ tay bắt lấy, sau đó đâm mạnh xuống đất một cái khiến mặt đất phát ra tiếng vang thật lớn. Nền đất cứng rắn lập tức bị vỏ kiếm chọc thủng, một vết nứt cực lớn xuất hiện và từ từ lan ra.

Trong màn sương bụi mờ mịt, khí thế cô độc của Mục Trần thay đổi cực lớn, hắn ta nhếch mép cười khẩy, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy thì hôm nay ta muốn xem thử ngươi sẽ làm sao để ta tự rước lấy nhục!”

Bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề và căng thẳng, ai cũng cảm nhận được khí lạnh đáng sợ phát ra từ trên người Mục Trần.

Ngày thường, thiếu niên này đã quen thói kiêu ngạo, rất ít khi chịu thiệt, hôm nay lại thua trong tay một người cùng thế hệ, e rằng trong lòng hắn ta rất uất ức.

Lâm Nhất tỏ vẻ bất đắc dĩ, xem ra không cách nào tránh khỏi trận chiến này rồi!

Tuy nhiên, thế cũng tốt, để hắn thử xem nhân tài mới xuất hiện của Thiên Kiếm Tông mạnh đến mức nào. Dù sao thì việc này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tào Chấn mạnh thì có mạnh, nhưng hắn ta xuất thân từ Bắc Tuyết sơn trang, tuy nói cùng dùng kiếm lập tông, nhưng nó và Thiên Kiếm Tông vẫn có chênh lệch.

“Dừng tay!”

Ngay khi chiến ý trong lòng Lâm Nhất bắt đầu sôi trào, bỗng một tiếng quát lạnh vang lên, kế đó có hai bóng người từ trên trời rơi xuống.

Một nam và một nữ, nữ chính là Mục Tuyết, người khá quen thuộc với Lâm Nhất, còn nam thì khá lạ mặt. Trước ngực áo người nọ có thêu hai thanh kiếm sắc ẩn hiện trong đám mây.

Lâm Nhất hơi híp mắt lại, nhìn thấy hoa văn kia, hắn đã phần nào đoán được nó mang ý nghĩa gì.

Đây chính là biểu tượng của đệ tử cốt cán thuộc Thiên Kiếm Tông, một trong chín bá chủ lớn tại cổ vực Nam Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK