Trong mắt đại hán áo vàng lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng lại nhìn thấy nụ cười rất chân thành trên gương mặt thanh tú của Lâm Nhất không giống như giả vờ.
Nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên 15 16 tuổi, chắc không có quá nhiều tâm cơ đâu.
Mười mấy người chúng ta nếu như cùng chung sức tấn công thì thực lực của hắn có mạnh thế nào cũng không chiếm được ưu thế.
Với sự thông minh của hắn có lẽ đã nhìn ra được tình hình trước mắt.
Nghĩ như vậy, đại hán áo vàng cười nói: "Được, vậy ta qua đó nhé... các ngươi quan sát đó, chờ ta lấy được Ngọc Giản thì lập tức ra tay làm thịt hắn, Huyết Vân Môn sẽ trọng thưởng người nào bắt được hắn!"
Nửa câu sau cực kỳ nhỏ tiếng, âm thầm giao phó.
Những người khác gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, sát khí ẩn giấu trong ánh mắt.
Đám người này chiếm được ưu thế nên sao có thể nhượng bộ. Chủ nhân của Ngọc Giản trước đó chết thảm, từ đó nhìn ra được đám võ giả Tiên Thiên này giết người không chớp mắt, căn bản sẽ không biết bất cứ đạo nghĩa nào.
Lâm Nhất thấy đối phương đi tới, trong lòng không ngừng tâm niệm, không được ra tay, không được ra tay... an tâm tìm truyền thừa.
Đại hán áo vàng ban đầu còn tương đối thận trọng, cẩn thận dè dặt, nhưng càng đến gần lại càng thả lỏng hơn.
Hắn ta đứng trước mặt Lâm Nhất không cảm nhận được bất cứ sát khí nào.
Đến lúc tiếp cận cánh tay đang duỗi ra đó, đại hán áo vàng cười nói: "Lâm huynh đệ, ngươi có thể buông tay ra rồi".
"Được".
Lâm Nhất dứt lời liền mở lòng bàn tay ra, kiếm thế cuồn cuộn lập tức ầm ầm bạo phát, Ngọc Giản đồng thời bay lên không trung.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, đại hán áo Vàng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, vươn tay ra định với lấy.
Quyền kiếm hợp nhất!
Nhưng bàn tay mở ra đó nhanh chóng khép lại, nắm chặt lấy Ngọc Giản lần nữa, siết chặt lại thành nắm đấm.
Sợi kiếm quang đoạn kiếm võ hồn phối hợp đó trong khoảnh khắc bay ra, kết hợp với khí lực năm vạn cân của Lâm Nhất.
Thình thịch!
Đại hán áo vàng bất ngờ không kịp phòng ngự bị một quyền này đánh bay đi ngay tại chỗ.
Sau khi rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn ôm lấy ngực, tràn ngập lửa giận mà lại nôn tiếp ra một ngụm máu tươi nữa, nhìn về phía Lâm Nhất gào lên: "Ngươi lừa ta!"
Lâm Nhất bất đắc dĩ cười, nói: "Cho người rút lui ngươi không làm, ta cũng hết cách... bàn tay ti tiện này ta thật sự không thể khống chế".
"Làm thịt tên súc sinh này đi!", đại hán áo vàng nằm trên mặt đất, gào lên đến nứt cả phổi.
Một chưởng đó của Lâm Nhất gần như đã lấy đi nửa cái mạng của hắn ta, thực lực của hắn ta chỉ cần trúng vào nhược điểm là sẽ chết ngay.
Ngẫm lại, đại hán áo vàng đổ mồ hôi lạnh, vậy mà còn tin vào sự khờ dại của đối phương.
Thằng nhãi con này ra tay suýt chút nữa đã lấy cái mạng của hắn ta rồi!
Nhìn mười mấy võ giả Tiên Thiên lao tới, Lâm Nhất không nghĩ nhiều, hai tay kết ấn đẩy mạnh ra một cái.
Bất Diệt Kim Cương ấn!
Một vòng lửa rực rỡ mang theo sự phẫn nộ của Kim Cương Phục Ma điên cuồng bạo phát.
Mười mấy người đánh tới sắc mặt khẽ biến, đều biết ngọn lửa kim sắc cương mãnh bá đạo này không thể khinh thường nên lần lượt thu chiêu, ra tay chống đỡ.
Phốc!
Tiên Thiên ngũ khiếu còn đỡ, chỉ có Tiên Thiên tứ khiếu thì khóe miệng đều tràn ra một tia máu, cơ thể không ngừng bạo lui.
Lâm Nhất dây dưa với đám người này cũng không định liều mạng với họ, kết quả chỉ khiến hai bên cùng thiệt mà thôi.
Lắc mình một cái, hắn xông về phía võ giả Tiên Thiên tứ khiếu đang điên cuồng lùi lại, mở ra một lỗ hổng rồi xuyên qua.
Thình thịch!
Đại hán áo vàng vừa nãy còn chật vật đứng lên, bị Lâm Nhất xuyên tới đánh một chưởng nữa lên ngực lại nằm vật xuống.
"Phốc!"
Đại hán áo vàng hộc máu miệng, trong máu còn lẫn không ít mảnh vỡ của lục phủ ngũ tạng, một thanh đoản kiếm đồng thời đặt ngang lên cổ hắn ta.
Hắn ta trợn mắt lên nhìn, chính là Lâm Nhất đã rút ra đoản kiếm ở bên hông của hắn ta, đang cười híp mắt nhìn hắn ta.
Ngũ quan thanh tú của Lâm Nhất vô cùng sạch sẽ, kết hợp với làn da trắng nõn, lúc cười lên rất đẹp, đôi mắt trong suốt như nước. Nhưng nụ cười này trong mắt đại hán áo vàng lại giống như ác ma khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Trước đó, hắn đã bị chính nụ cười này đánh lừa!
"Đại ca!"
Đám người đằng sau hoàn toàn ngây ngốc, không ngờ Lâm Nhất lại quyết đoán như vậy, không bỏ chạy cũng không chém giết với họ, mà lại trực tiếp áp chế đại hán áo vàng.
"Tất cả đừng ra tay!"
Trên cổ bị lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát, tính mạng đại hán áo vàng như sợi mành treo chuông, tim như nhảy lên tận cổ họng, sắc mặt trắng bệch.
"Lâm huynh đệ, ta biết với thực lực của ngươi sau khi đả thương bọn ta chắc chắn có thể ung dung rời đi. Ngươi giữ lấy Ngọc Giản cũng được, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận đâu".
Đại hán áo vàng tim đập thình thịch, nịnh nọt Lâm Nhất một câu trước đã, sau đó mới cẩn thận xin tha mạng.
Lâm Nhất ngồi xổm, khẽ mỉm cười, di chuyển thanh đoản kiếm trên cổ đối phương, tùy tiện chơi đùa.
Nhưng đại hán áo vàng căng như dây đàn lại không hề có bất cứ sự thả lỏng nào, chỉ cần đối phương chưa rời đi, với trạng thái hiện tại của hắn ta thì bất cứ lúc nào cũng có một vạn cách giết chết hắn ta.
"Thanh đoản kiếm này hình như đã được tẩm độc, giết chết bao nhiêu người rồi?", không đầu không cuối hỏi một câu khiến đại hán áo vàng trong lòng căng thẳng, nếu như Lâm Nhất muốn thay trời hành đạo thì sao?
Hắn ta lắp bắp trả lời: "Lâm công tử, ta..."
"Ta đang hỏi ngươi đó, sao lại lắp bắp thế", sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, trầm giọng quát lên.
"Được tẩm độc, nọc độc của Tử Văn Xà, Tiên Thiên ngũ khiếu trở xuống dính phải là chết, cho dù là Tiên Thiên thất khiếu sau khi bị đâm túng cũng không dễ chịu. Nhưng thanh đoản kiếm này ta cũng chỉ có sáu thanh, thật sự chưa giết được bao nhiêu người, Lâm huynh đệ muốn thay trời hành đạo..."
Thấy sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lùng, dọa cho đại hán áo vàng nhảy dựng lên, mồ hôi trán túa ra chảy tong tỏng, cẩn thận trả lời.
"Ha ha, không tệ, ta muốn có nó".
Lâm Nhất mỉm cười, hàn ý trên mặt nháy mắt biến mất, không khách sáo lấy luôn cả thanh đoản kiếm của hắn ta để vào trong túi Trữ Vật.
Đại hán áo vàng lập tức câm nín, hóa ra là tới cướp bóc còn tưởng đối phương muốn thay trời hành đạo giết chết hắn ta.