Cây cối chọc trời xung quanh rung chuyển nghiêng ngả, lá bay rợp trời.
Chàng thiếu niên lưng đeo hộp đựng kiếm bị con man ngưu cảnh giới Huyền Võ truy đuổi suốt chặng đường không hề tỏ ra luống cuống hay sợ hãi.
Đột nhiên thiếu niên dừng bước.
Quỷ Giác Man Ngưu trứ danh ngang tàng, mạnh mẽ sắp tấn công thiếu niên thịt nát xương tan.
Thiếu niên lưng đeo hộp đựng kiếm chợt xoay người, vung ra hai quyền.
Long Phi Hổ Khiếu!
Khí thế cuồng bạo nặng như núi bộc phát từ người thiếu niên, song quyền diễn hoá thành thế rồng hổ, lần lượt tấn công lên cơ thể to lớn của Quỷ Giác Man Ngưu.
Rầm! Rầm!
Hai tiếng động lớn vang lên, Quỷ Giác Man Ngưu khổng lồ bị đẩy lùi bay ngược ra xa.
“Chết!”
Trên cây cổ thụ gần đó, một thiếu niên khác đã mai phục sẵn, một nhát kiếm đáp xuống dưới bầu trời đầy sao.
Rắc!
Kiếm quang sắc bén loé lên, Quỷ Giác Man Ngưu đang bay trong không trung lập tức bị chém làm đôi.
Không cần phải nói, hai thiếu niên này đương nhiên là Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.
Nửa tháng qua, hai người phối hợp ăn ý, cùng với sự trợ giúp của Huyết Long Mã, hiện tại họ đã có thể giết được yêu thú cảnh giới Huyền Võ bình thường.
Cộp cộp cộp!
Huyết Long Mã cười khanh khách, nhảy ra đúng lúc, nuốt trọn yêu đan của Quỷ Giác Man Ngưu.
Lý Vô Ưu nhìn Lâm Nhất, bất đắc dĩ bảo: “Cơ thể này của huynh thật cường hãn… Không dám tưởng tượng nếu đột phá đến cảnh giới Huyền Võ thì sẽ tới mức nào”.
“Ngươi không cần phải hâm mộ điều này, chắc chắn ngươi không thể luyện được Lôi Viêm Chiến Thể, mà Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ lại càng đừng mơ”.
Lâm Nhất thản nhiên cười, đánh về phía Lý Vô Ưu.
Lý Vô Ưu cười khà khà, đương nhiên biết tu luyện cơ thể này cần phải trả cái giá thế nào.
Hắn ta không phản bác, chuyển chủ đề: “Đây là con thứ bảy rồi nhỉ…”
“E là càng về sau sẽ càng khó đi”.
Khảo nghiệm lần này của Lăng Tiêu Kiếm Các có hai yêu cầu: Ngọc bội phải có bốn sao và ra được khỏi khu rừng.
Mà khu rừng âm u này càng đi sâu càng có cảm giác nguy hiểm, họ mới chỉ đi được một nửa, hầu như chỉ toàn đối mặt với yêu thú cảnh giới Huyền Võ, không thể lẩn tránh.
Nếu chẳng may gặp phải cả bầy yêu giới cảnh giới Huyền Võ thì sẽ cực kỳ rắc rối.
So với yêu thú, theo sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt, những đòn ra tay của đồng loại càng khó đối phó hơn.
Thủ đoạn của Lăng Tiêu Kiếm Các thật cao minh.
Con đường thí luyện này cũng như một cái sàng, thực lực của ai còn thiếu sót thì sẽ bị loại bỏ toàn bộ.
Hai người đang xử lý thi thể của Quỷ Giác Man Ngưu, Lâm Nhất chợt khựng lại, nói nhỏ: “Hình như có động tĩnh”.
Lý Vô Ưu gật đầu: “Ta cũng nghe thấy, qua xem đi”.
Loạt soạt!
Hai người bay vút lên không trung, cẩn thận ẩn mình giữa những tán cây cổ thụ, không lâu sau thì có phát hiện.
Lý Vô Ưu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Sư huynh, gặp người quen…”
Đó là đám người Lịch Khiếu Thiên, không biết bọn họ xui xẻo thế nào mà lại bị một bầy Thiết Cốt Ma Lang cảnh giới Huyền Võ bao vây.
Trong khu vực trống trải phía trước, hơn hai mươi con Thiết Cốt Ma Lang toàn thân đen kịt xếp thành một vòng tròn.
Trong lúc chạy, bụi cuốn lên mù mịt, bao vây kín đám người Lịch Khiếu Thiên.
Thi thoảng sẽ có con Thiết Cốt Ma Lang đột nhiên rời khỏi đội rồi lao đi.
Tu vi thấp nhất của Thiết Cốt Ma Lang cũng đã là cảnh giới Huyền Võ, nó nhào tới với tốc độ nhanh như chớp, sức mạnh ẩn chứa trong móng vuốt có thể xé đôi người chỉ trong một cú vồ.
Đám người Lịch Khiếu Thiên lộ vẻ tuyệt vọng, tựa lưng vào nhau, liều mạng chống cự.
Trên mặt đất đã có vài xác chết, tất cả đều vừa mới chết không lâu.
Nhưng những con Thiết Cốt Ma Lang này dưới sự chỉ huy của lang vương rất có kỷ luật, không con nào lao vào xác chết.
Trên một con dốc cách đó không xa, một con lang vương cao gần hai mét ngồi xổm trên mặt đất, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm Lịch Khiếu Thiên đang bị bao vây.
Thi thoảng sẽ có vài tiếng hú dài, những con ma lang đang chạy tới lập tức đảo ngược hướng chạy.
Đám Lịch Khiếu Thiên muốn đột phá vòng vây nên chặn từ trước.
“Tên này thật xui xẻo”.
Trên cành cây, Lâm Nhất sờ mũi, nhẹ giọng nói.
Một khi Thiết Cốt Ma Lang xác định mục tiêu thì sẽ âm thầm theo dõi trong thời gian rất dài, đến khi chúng tấn công thì chỉ có đường chết.
Nhóm ma lang cực kỳ tinh ranh, không hề dễ dàng ra tay, vô cùng kiên nhẫn.
Nhưng một khi đã ra tay thì khí thế cực kỳ mạnh mẽ, chặn hết tất cả các đường.
Thậm chí chúng còn sử dụng mưu kế để dụ võ giả loài người đi về phía vòng mai phục đã được bố trí từ trước.
“Huynh định cứu không?”, Lý Vô Ưu hờ hững hỏi.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, trầm ngâm đáp: “Nể mặt Hân Nghiên sư tỷ, cứu đi. Chúng ta tấn công lang vương, trong vòng ba chiêu mà không giết được nó thì lập tức chạy, không được dây dưa”.
Nếu Hân Nghiên sư tỷ biết danh ngạch hạt giống mà tỷ ấy chọn đều bị diệt sạch, chắc chắn tỷ ấy sẽ rất buồn…
Nhưng họ chỉ có hai người, nếu trong vòng ba chiêu mà không giết được lang vương thì chỉ có đường chờ bầy lang tấn công ngược lại.
Một khi bị bao vây thì người bị chết chắc chắn là hắn và Lý Vô Ưu.
Cứu người quan trọng, nhưng mạng mình còn quan trọng hơn.
“Được, nghe huynh”.
Hai người lên kế hoạch, suy nghĩ trước tất cả các khả năng ngoài ý muốn có thể xảy ra rồi mới hành động.
“Ta đi trước”.
Lý Vô Ưu khẽ nhúc nhích, che giấu khí tức, đi về phía sau lưng Thiết Cốt Lang Vương.
Lý Vô Ưu vừa đi, Tử Diên Hoa trong đan điền của Lâm Nhất cũng lặng lẽ nở.
Khi ba mươi ba cánh hoa màu tím nở hết, linh nguyên Tiên Thiên dồi dào trong cơ thể sôi trào dữ dội.
Đừng thấy Lâm Nhất nói đơn giản, thực tế không thể coi thường.