Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu thật sự đánh nhau, phe Tam Ưng Bảo không chiếm được lợi thế gì cả, tổn thất nhất định sẽ rất lớn.

Định liên minh ư?

Một suy nghĩ nảy lên trong đầu Lâm Nhất, hắn nhếch miệng cười sâu xa, thú vị rồi đây.

Đúng như dự đoán, sau một lúc giằng co, hai phe đã đồng ý dừng tranh chấp tạm thời.

Dù là cao thủ bang Huyết Lang hay Tam Ưng Bảo đều rất ngạc nhiên. Hai phe là kẻ thù không đội trời chung, ngày thường thường xuyên kết thù kết oán, không ngờ lại liên minh với nhau trong thời điểm mấu chốt này, tất cả họ đều hơi tức giận bất bình.

Đặc biệt là các thành viên bang Huyết Lang, họ đã quyết tâm giành lấy kho báu Lôi Vân này nên cho rằng không cần thiết phải chia sẻ cho người khác.

Chỉ có Huyết Lang không ngừng cười nhạo trong lòng, nét mặt không chút thay đổi. Suy cho cùng vẫn phải dựa vào thực lực để tranh đoạt kho báu Lôi Vân, bây giờ giảng hoà cũng không làm được gì.

Hắn ta có giáp Viêm Long trong tay nên bản thân vốn đã chiếm thế bất bại, sau khi vào kho báu Lôi Vân nhất định sẽ trở thành người thắng lớn nhất.

Hai phe giảng hoà coi như đều chiếm được thứ mình muốn.

Dù sao Tam Ưng Bảo cũng không có bản đồ kho báu, để họ tự tìm và xác định vị trí của kho báu Lôi Vân thì gần như không có khả năng.

“Tự xem đi, dựa theo cờ đánh dấu trên bản đồ, chắc hẳn vị trí của kho báu Lôi Vân cách ngọn núi này một trăm dặm về phía đông bắc. Nhưng ta đã tìm kiếm quanh đây cả đêm, ngoại trừ vài ngọn đồi thì không có ngọn núi cao nào cả, hoàn toàn là sai...”

Huyết Lang mặt không cảm xúc, hơi bực bội đưa bản đồ kho báu cho Lãnh bảo chủ.

Người của Tam Ưng Bảo lập tức tập trung lại truyền nhau xem, một lát sau, mấy tên trưởng lão lần lượt nở nụ cười.

“Các ngươi cười cái gì?”

Tia lửa giận loé qua trong mắt Huyết Lang, hắn ta lạnh giọng hỏi.

Lãnh bảo chủ cười khẽ: “Không có gì, chúng ta đã biết được vị trí. Đúng là xung quanh đây không có ngọn núi cao nào, nhưng mười lăm năm trước đã từng có, có điều nó đã bị Lôi Vân Tử đánh sập bằng một chưởng trong một trận đại chiến. Có lẽ người ngoài không biết, nhưng hầu hết thành viên lâu năm ở Tam Ưng Bảo đều biết”.

Một chưởng đánh sập một ngọn núi?

Lâm Nhất bình tĩnh, nghe có vẻ khoa trương, nhưng với cao thủ cảnh giới Thiên Phách thì vẫn có thể làm được.

“Đi theo ta”.

Lãnh bảo chủ không nhiều lời nữa, dẫn mọi người chạy nhanh, không lâu sau đã đến bên trong một đống đổ nát.

Đống đổ nát này chính là ngọn núi cao vạn trượng năm đó, nó cao vút tận mây, nhưng bây giờ lại không thể tìm ra một chút dấu vết từ đống hài cốt.

“Một trăm dặm về phía đông bắc”.

“Ở đó!”

“Đi thôi!”

Sau khi xác định phương hướng, mọi người thi triển thân pháp chạy đi, rất nhanh đã đến trước một sơn cốc. Trong cốc dồi dào linh khí, hoa cỏ tươi tốt, không có gì khác thường. Ít nhất thì từ bên ngoài có thể nhìn thấy bao quát mọi thứ, gió yên sóng lặng.

Huyết Lang ngờ vực nhìn: “Có đúng là nơi này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK