Bốn phương tám hướng, mây giăng chín tầng!
Hoa tường vi bay tứ tung, Lâm Nhất giận dữ rút kiếm, vung lên theo gió. Ở những nơi hắn đi qua, kiếm chưa vung lên, luồng kiếm thế bá đạo mãnh liệt đã khiến hàng cây cổ thụ chọc trời lần lượt nổ tung rồi đổ xuống.
Người áo đen đang chạy trốn đột nhiên căng thẳng, nhận thấy được sự uy hiếp.
Ông ta vội vàng ngoảnh đầu lại nhưng không thấy gì cả, khi ông ta định xoay người.
Nhát kiếm càn quét bốn phương, mây giăng chín tầng, vung lên theo gió, ẩn chứa bá khí đảo loạn thiên hạ, đã chém ông ta thành hai nửa.
Keng!
Trong cơn mưa máu, Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, gió lớn thổi qua, trên chiếc áo xanh của hắn không hề dính một vệt máu.
Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang nằm rạp dưới đất, lần lượt bò dậy, nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt ngoác mồm.
Trong mắt họ tràn đầy chấn động, trố mắt đứng nhìn, đầu óc trở nên mờ mịt.
Đặc biệt là Chương Bình, cái miệng vốn đã to, nay lại há to thêm gần như có thể nhét một quả trứng gà vào.
Hắn ta không thể ngờ được Lâm Nhất, người vẫn luôn bị hắn ta khinh bỉ, cười nhạo chỉ biết chiếm hời trước đó, lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Nghĩ lại mình trêu chọc đối phương mấy lần mà chỉ bị đá hai cú.
Hắn ta không nhịn được sợ hãi, trong mắt đầy kinh hoàng, nếu Lâm Nhất xấu tính thì dù hắn ta có chín cái mạng cũng không đủ cho đối phương giết!
Vừa nghĩ tới đây, Chương Bình không cầm được rùng mình, run rẩy nói: “Mẹ nó, rốt cuộc ta đã đắc tội ai thế này...”
Trên ngọn cây.
Năm người phía công tử Nham Tâm nhìn thấy cảnh tượng diễn ra cách đó hai mươi dặm, trong mắt họ đều có vẻ kinh ngạc.
Không ngờ một đệ tử ngoại môn Huyền Võ tầng hai của Lăng Tiêu Kiếm Các lại giết được hai tên thuộc hạ Huyền Võ tầng năm của đạo tặc Mạc La.
Điều này thực sự hơi khó tin, khiến người ta phải ngạc nhiên.
“Nếu ta không nhìn lầm, nhát kiếm vừa rồi hẳn là Bá Kiếm!”
“Ghê thật, mấy năm nay Lăng Tiêu Kiếm Các đúng là thuận buồm xuôi gió, trước kia có Bạch Lê Hiên, bây giờ lại xuất hiện thêm một kỳ tài kiếm đạo”.
“Thảo nào vừa rồi Hân Tuyệt huynh bảo chờ một lát xem sao, quả thật rất bất ngờ”.
Các nhân tài kiệt xuất, tiếng tăm lẫy lừng của Đại Tần đế quốc nhẹ giọng khen ngợi, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Công tử Nham Tâm lạnh lùng nói: “Có gì ghê gớm đâu, hắn chỉ đánh bất ngờ và dựa vào ma sủng hung ác của mình thôi. Nếu Tả Vân không bị rắn độc cắn, hai gã tán tu này hợp sức cũng không làm gì được hắn!”
Mọi người chỉ cười, không nói thêm gì nữa, họ biết Nham Tâm cảm thấy khó chịu khi sư đệ của mình bị so sánh với Lâm Nhất.