Lý Vô Ưu trông có vẻ căng thẳng, hắn ta cố nở nụ cười, suy tư hỏi.
“Sao vậy?”
“Hì hì, ta hỏi bừa thôi”.
Lâm Nhất suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là một đầu ngón tay cũng có thể giết được ta và ngươi”.
Không phải Lâm Nhất nói quá, nhưng khí tức của ông lão mang lại cho hắn cảm giác hoàn toàn không thể đoán được.
Như các trưởng lão của Lăng Tiêu Kiếm Các, tuy họ cũng rất mạnh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đó là một ngọn núi, một ngọn núi cao hơn hắn và những người khác.
Còn Bạch Đình trưởng lão và Lạc Phong trưởng lão đều là ngọn núi cao khiến người ta không thể nhìn lên.
Ông lão trước mặt hoàn toàn không thể cảm nhận được, không biết được là núi hay biển.
Hoặc có thể còn đáng sợ hơn cả núi và biển.
Sự khác biệt này không thể nói rõ, nhưng cũng không cần nói rõ.
Lý Vô Ưu ngồi xổm trên bệ đá cười ngượng ngùng, không được tự nhiên lắm.
Bên trong nhà trúc bị lục tung lên, vô cùng lộn xộn, nhiều đồ trưng bày nằm rải rác khắp nơi, thoạt nhìn như vừa bị trộm.
Trên khuôn mặt dãi dầu sương gió của ông lão vẫn không có chút thay đổi, như một tảng đá.
Sau khi lên lầu, ông ta bước tới trước chiếc gương đồng có vẻ bình thường, bâng quơ chạm vào.
Xoạt!
Trong gương đồng lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh, từ cảnh Lâm Nhất nắm giữ sự sắc bén, lĩnh ngộ kiếm ý hoàn chỉnh.
Đến cảnh Lý Vô Ưu la lối ầm ĩ, xông vào trong nhà trúc lục lọi khắp nơi, không bỏ sót một chỗ nào.
Ánh mắt ông ta nhìn cảnh Lâm Nhất nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, hồi lâu mới lên tiếng: “Không phải bàng môn tà đạo nhưng lại có thể được rừng Táng Kiếm thừa nhận”.
Một lát sau, sau khi đã biết mọi chuyện xảy ra, ông lão lại xuất hiện trước mặt hai người.
Ông lão chỉ gật đầu nhẹ với Lâm Nhất, sau đó nhìn sang Lý Vô Ưu.
Ông ta chợt lên tiếng: “Rừng trúc này là do ta trồng”.
Lý Vô Ưu chột dạ, lập tức há hốc mồm.
Hiển nhiên câu “do tên khốn nào trồng” hắn ta nói trước đó đã bị ông lão biết.
Ông lão nói tiếp: “Ngôi nhà trúc này cũng là chỗ ở của ta, lão phu chính là lão quỷ nghèo trong miệng ngươi”.
Lý Vô Ưu bị bắt tại trận nên cực kỳ xấu hổ, cười ngượng ngùng: “Tiền bối, chuyện này hẳn có chút hiểu lầm, ông nghe ta nói...”
“Không được nhúc nhích”.
Xoạt!
Lý Vô Ưu đang ngồi xổm trên bệ đá vừa đứng dậy giữa chừng thì bị ông lão chỉ nhẹ vào.
Lâm Nhất nhướng mày, cảm ứng được có một tia kiếm ý tràn vào trong cơ thể Lý Vô Ưu.
Vẻ mặt Lý Vô Ưu cứng đờ, hoàn toàn không thể động đậy, hắn ta bỗng dưng cảm thấy khóc không ra nước mắt: “Ai da, ta thật sự không nhúc nhích được, huynh mau cứu ta với”.
“Xin hỏi tiền bối tên là gì?”
“Gọi ta Thập Tam là được”.
Lâm Nhất chắp tay: “Thập Tam gia, vừa rồi Vô Ưu cũng vì cứu tiểu tử, sốt ruột lấn át lý trí nên mới không giữ mồm giữ miệng, thật sự không có ý muốn xúc phạm tiền bối”.
Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Loại người như hắn, ta đã giết không biết bao nhiêu người. Nếu không vì trước đó hắn còn có chút tình nghĩa, ngươi nghĩ hắn có thể sống đến bây giờ à?”
Lâm Nhất tự biết vị tiền bối này chỉ dạy cho Lý Vô Ưu một bài học nhỏ, không có ý định giết hắn ta.
Thế cũng tốt, với cái tính của Lý Vô Ưu, chịu khổ chút cũng tốt.
“Ngươi biết linh văn?”
Ông lão bất ngờ hỏi không đầu không đuôi.
Linh văn là cái gì... Lâm Nhất không hiểu lắm.
Thấy vậy, ông lão không nói thêm gì, cũng không để ý tới Lâm Nhất nữa.
Ông ta lấy một con dao bổ củi, đi ra ngoài.
Không lâu sau ông ta ôm một bó trúc trở lại, sau đó lấy mấy con cá trong giỏ ra bắt đầu xử lí.
Lâm Nhất đi tới phụ một tay.
Ông lão lạnh nhạt nhìn qua, thấy Lâm Nhất làm rất thành thạo, sạch sẽ lưu loát, không vướng tay vướng chân thì cũng mặc kệ hắn.
Trong lúc vô thức ông lão dừng tay lại, lẳng lặng nhìn Lâm Nhất nhóm lửa nướng cá.
“Thú vị, dùng Tử Diên Thánh Hoả để nướng cá”.
Thập Tam gia vuốt râu, trên khuôn mặt dãi dầu lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện ý cười.
Lâm Nhất cũng cười, đây không phải lần đầu hắn làm việc này, hắn đã quen tay rồi.
Một lát sau, khi mấy con cá được nướng chín, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, toả ra linh khí nồng đậm.
“Thập Tam gia, của tiền bối đây”.
Lâm Nhất lấy một con cá đã nướng chín đưa cho đối phương.
Ông lão mỉm cười nhận lấy, sau đó nhìn thấy Lâm Nhất lấy một con đưa cho Huyết Long Mã.
Ông ta bèn nhìn về phía Lý Vô Ưu đang giữ tư thế nửa ngồi, rưng rưng nước mắt, nhìn mình với vẻ đáng thương.
Lâm Nhất thấy ông lão đã ăn cá nướng, tâm trạng khá tốt thì cười hỏi: “Tiền bối, cá nướng này thế nào?”
“Không tệ, ngon hơn ta nướng mấy chục năm nay nhiều”.
“Vậy ông xem người bạn này của ta...”
Thập Tam gia vung tay lên, Lý Vô Ưu lập tức ngã phịch xuống đất.
Hắn ta không màng bụi bặm trên người, cười hì hì chạy tới nhận lấy cá nướng trong tay Lâm Nhất.
Tổng cộng chỉ có ba con cá, Lâm Nhất lơ đễnh bỏ tay vào giỏ định lấy thêm cá, nhưng lại phát hiện trong giỏ trống rỗng, không có gì cả.
“Cá Tuyết Long bổ dưỡng, chỉ vào mùa đông băng tan mới có, nhưng câu được bao nhiêu phải dựa vào may mắn”.
Ông lão vừa ăn cá nướng vừa nhìn Lâm Nhất, cười đáp.
Thật ra ông ta vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Nhất, kể từ lúc nhìn thấy hắn, đến giờ ông ta mới coi như thật sự hài lòng.
Trong mấy chục năm qua, không phải không có ai lĩnh ngộ được kiếm ý trong rừng Táng Kiếm.
Nhưng ai trong số họ cũng tỏ ra thất vọng khi nhìn thấy ngôi nhà trúc đổ nát, dần dần mất kiên nhẫn với ông ta, một lòng một dạ muốn tìm kỳ ngộ, hễ mở miệng là nói mình có thân phận gì, trong lời nói không hề có sự tôn trọng.