Chỉ cần không ở khoảng cách quá xa, không đợi Lâm Nhất huýt sáo, Huyết Long Mã đã có thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Trong Thanh Dương Giới, Huyết Long Mã từng dẫn theo tộc đàn đến cứu hắn, có lẽ vì cảm ứng được hắn đang gặp nguy hiểm.
Nhưng hôm nay, Lâm Nhất gần như lật tung cả cánh đồng hoang vu trước cổng Thanh Dương Giới, vậy mà hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ tung tích gì của nó.
Nếu Huyết Long Mã còn kẹt lại bên trong thì… việc này có vẻ không hợp lý cho lắm.
“Lâm huynh đệ!”
Ngay khi Lâm Nhất không biết làm thế nào cho phải thì một âm thanh quen thuộc đột ngột vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại, xuất hiện trong tầm mắt là một gã cao to, chất phác đang tiến lại gần mình.
Chương đại ca!
Hai mắt Lâm Nhất lập tức tỏa sáng, hắn nhận ra đó chính là Chương Nhạc – người đã từng giúp đỡ mình ở núi Thiên Hỏa lúc trước.
“Ha ha ha, Lâm huynh đệ, thật sự là ngươi. Ta thấy có hơi quen nhưng không dám nhận bừa, không ngờ quả nhiên là ngươi”.
Sau khi thấy Lâm Nhất, Chương Nhạc mừng rỡ không thôi.
Sắc mặt Lâm Nhất dịu đi, khẽ nói: “Chương đại ca, hiện tại người đến Thanh Dương Giới đều đã rời đi, sao huynh còn ở lại đây?”
Chương Nhạc gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Lâm huynh đệ, lúc ngươi và Bạch Lê Hiên giao thủ trong Thanh Dương Giới, thật ra ta có nhìn thấy. Tuy nhiên vì bản thân thực lực thấp kém nên không thể nào xuất thủ tương trợ…”
Lâm Nhất cảm thấy ấm lòng, cười nói: “Chương đại ca đừng khách sáo, Bạch Lê Hiên là người như thế nào kia chứ! Huynh ra tay chẳng khác nào chịu chết, sao ta có thể trách huynh?”
Thấy Lâm Nhất thoải mái như thế, Chương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Sau đó Lâm huynh đệ mãi vẫn không xuất hiện, võ giả Tiên Thiên trong Thanh Dương Giới đều nói rằng ngươi đã bị Bạch Lê Tiên và Tư Tuyết Y liên thủ đuổi giết, rơi xuống vực Âm Phong, đã sớm chết rồi!”
“Lúc đó ta không tin, trước kia, ở núi Thiên Hỏa mà ngươi còn có thể tránh được một kiếp thì sao lại chết ở vực Âm Phong được. Cho nên ta vẫn luôn chờ ở đây, không ngờ thật sự đợi được ngươi”.
Hai người tuy chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng Chương Nhạc vốn là người có tính cách ngay thẳng, Lâm Nhất đã từng cứu hắn ta một lần, vì thế hắn ta vẫn luôn nhớ mãi trong lòng. Giờ phút này thấy Lâm Nhất không chết, hắn ta thật sự cảm thấy nhẹ lòng.
“Huynh có từng thấy Huyết Long Mã của ta…”
Nhắc đến Huyết Long Mã, sắc mặt Chương Nhạc lập tức thay đổi, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Lâm Nhất có hơi sững sờ, trầm giọng nói: “Chương đại ca, xin huynh hãy nói cho ta biết!”
“Trong Thanh Dương Giới có rất nhiều người chết thảm bởi đàn ngựa, thế nên bọn họ hận nó thấu xương. Trước đó, khi cửa phong ấn sắp đóng, Huyết Long Mã vừa xuất hiện liền dẫn đến một trận bạo động. Rất nhiều võ giả đã liều lĩnh ra tay với nói, nhưng Huyết Long Mã cũng không đơn giản, nó đá bị thương một đám người, phá vòng vây thoát ra ngoài”.
“Trốn được rồi?”
Lâm Nhất mừng rỡ, nếu thật sự có thể phá được vòng vây, vậy thì hắn cũng không cần lo lắng cho Huyết Long Mã nữa.
“Không có…”
Chương Nhạc xụ mặt nói: “Ngay lúc mấu chốt, Bạch Lê Hiên đã ra tay, hắn ta muốn hàng phục Huyết Long Mã, nhưng Lâm huynh đệ cũng biết đó, tính tình Huyết Long Mã vô cùng bướng bỉnh. Bạch Lê Hiên liên tục đánh ra ba chưởng, nện thẳng vào người nó nhưng nó vẫn không phục, nhất quyết hất hắn ta xuống!”
Bạch Lê Hiên!
Lâm Nhất cảm thấy rất tức giận, hay cho một Bạch Lê Hiên, đường đường là nhân tài kiệt xuất của Lăng Tiêu kiếm các, vậy mà lại ra tay hung ác với một con ngựa như vậy.
Với thực lực của hắn ta, uy lực của ba chưởng có bao nhiêu đáng sợ? Lâm Nhất nghĩ mà run.
“Hắn ta đang ở đâu?”
Sát khí trên người Lâm Nhất đột nhiên bộc phát, khiến người sợ hãi. Áp lực khủng bố gần như sánh ngang với cường giả Bán Bộ Huyền Quan.
Chương Nhạc đứng gần đó bị dọa sợ, không nói nên lời.
Thấy thế, Lâm Nhất liền nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng, mãi một lúc lâu sau hắn mới mở mắt và nói: “Ngại quá, đã mạo phạm huynh!”
“Không có gì, không có gì, ta có thể hiểu được. Bạch Lê Hiên đã sớm rời đi, sau khi bị hất xuống, hắn liền tung cước đá bay Huyết Long Mã, mắng một trận rồi dẫn theo đệ tử Lăng Tiêu kiếm các rời khỏi. Sau đó có ba gã tán tu Bán Bộ Huyền Quan xông lên vây khốn Huyết Long Mã…”
Chương Nhạc thấp giọng nói: “Ta nghe nói ba gã tán tu Bán Bộ Huyền Quan kia được xưng là Hắc Phong Tam Sát tại Thanh Dương Giới. Bọn họ thành danh đã lâu, thực lực cực kỳ đáng sợ, không ai dám trêu chọc”.
“Hắc Phong Tam Sát?”
“Ừm, ta nghe ba người bọn họ nói rằng ngươi đoạt Thượng Cổ yêu đan của bọn họ, vừa khéo bắt Huyết Long Mã để gán nợ… Nghe bọn họ nói, có vẻ như muốn đem nó đi đấu giá ở thành Thanh Dương”.
Hóa ra là ba lão khốn kiếp kia!
“Chương đại ca, ân nghĩa của huynh không thể dùng một lời để cảm tạ cho hết. Chỗ ta có một ngàn viên Tiên Thiên đan, coi như là tâm ý!”
Lâm Nhất lấy từ trong túi trữ vật ra một đống chai thuốc, đưa cho đối phương.
Hắn thật lòng muốn cảm ơn, nếu đối phương không nhớ đến hắn, cố chấp chờ đến bây giờ thì sao hắn có thể biết được tin tức quan trọng như vậy.
“Ta không thể nhận, Lâm huynh đệ đã từng cứu mạng ta mà!”
Chương Nhạc thoáng sững sờ, lập tức cự tuyệt.
“Không sao đâu, cầm lấy đi. Ta là người ân oán rõ ràng, lần này thật sự cảm tạ Chương đại ca!”
Lâm Nhất không khỏi phân trần, lập tức nhét vào tay đối phương.
Hắn biết bản tính của Chương Nhạc, lúc này, Chương Nhạc cũng không tiếp tục từ chối, sau khi nhận lấy liền nói: “Lâm huynh đệ, ngươi phải đến thành Thanh Dương à? Đó là quận thành, Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông đều ở đó, thế lực cực kỳ khổng lồ”.
Xúc tu của Tam đại tông môn bá chủ đã sớm trải rộng khắp quận Thanh Dương.
Với tư cách là quận thành, thế lực chiếm giữ ở thành Thanh Dương hiển nhiên không thể khinh thường.
“Ta đã biết, tuy nhiên không thể không đi thành Thanh Dương!”