Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lâm Nhất đáp xuống, khí thế trên người đã dung hợp làm một với cổ kiếm dưới chân. Tiếng kiếm rung vang lên, kiếm thế ngút ngàn phóng thẳng lên trời, trong ánh lửa rợp trời, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như một con dao, góc cạnh sắc bén.

“Còn ai muốn lấy đầu Lâm mỗ nữa thì cứ tới đây chiến một trận!”

Thiếu niên ngạo nghễ nhìn bốn phương tám hướng, lạnh lùng hô.

“Còn ai muốn lấy đầu Lâm mỗ nữa thì cứ tới đây chiến một trận!”

Khẩu khí của hắn rất lớn khiến mọi người đều phải ngước nhìn.

Hàn Chính Dương, Tân Vô Ngân, Lục Hách Tuyên, ba người trong danh sách mười người đứng đầu bảng Nhân đều đã rơi vào biển lửa, không rõ sống chết.

Cho dù may mắn sống sót thì không tu luyện hơn nửa năm cũng khó có thể khôi phục.

Mà khả năng cao hơn là sẽ bị phế bỏ, con đường võ đạo đã kết thúc, còn khó chịu hơn cả cái chết.

Kết thúc bi thảm như vậy khiến lòng mọi người đều sợ hãi.

Trong kiếm chủng, rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của thiếu niên, vẻ mặt ai cũng rất nặng nề.

Các thành viên liên minh Quân Tử có thù với Lâm Nhất thấy kết cục của ba người Hàn Chính Dương thì sắc mặt đều hơi khó coi.

Trước đây họ tưởng đến vòng hai của cuộc chiến đồng minh thì Lâm Nhất chắc chắn sẽ là cá nằm trên thớt, mặc cho người khác giẫm đạp. Ai ngờ, hắn không ra tay thì thôi, hắn vừa ra tay lại thể hiện ra thực lực kinh người đến thế.

Trong đám đệ tử nội môn, có một thanh niên mặc áo lam như cây tùng mùa đông vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên hắn ta mở mắt, trong mắt loé lên tia sáng kỳ lạ.

Quả là thể chất với thực lực đáng kinh ngạc, Long Tượng Chiến Thể Quyết, Luyện Thể Thần Quyết của Hỗn Nguyên Môn mà hắn cũng tu luyện được.

Nhưng chân nguyên của hắn không mạnh bằng ta, Viêm Vân Quyết mà ta tu luyện sau khi hoàn toàn vận chuyển thì chân nguyên có thể bùng cháy hừng hực như lửa, tu vi Huyền Võ tầng năm của hắn có lẽ khó đỡ được mười chưởng của ta… Nhưng quyền pháp của hắn cũng khá khó nhằn.

Song ấn kết hợp, ngoại môn đúng là không ít yêu nghiệt biến thái.

Muốn lấy được bảo khí phần thưởng của hạng nhất xem ra không dễ, thanh niên áo lam nhếch môi cười khẽ.

So với những đệ tử nội môn kiêu căng ngạo mạn, luôn như hổ rình mồi khác thì thanh niên áo lam này lại khá thu mình.

Thậm chí đến người trong nội môn cũng rất ít ai hiểu rõ về Thường Hạo hắn ta.

Nhóm liên minh Quân Tử nhìn Lâm Nhất như đang tắm trong ánh lửa mà lòng kinh hãi. Ngoài Sở Hạo Vũ thì người có thực lực mạnh nhất liên minh Quân Tử là Ngô Binh, hắn ta trầm giọng nói: “Sở sư huynh, hay là để các sư huynh đệ cùng lên đi? Trước khi đến, Vương Diễm sư huynh đã dặn dò, chỉ cần để Sở sư huynh giành được hạng nhất thì chúng ta hy sinh một chút cũng không sao”.

Bịch bịch bịch!

Thiên kiêu liên minh Quân Tử tới gần Sở Hạo Vũ rồi nghiêm nghị bảo: “Chúng ta nghe theo lệnh của Sở sư huynh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK