Ngông cuồng, biết rõ mình đang ở thành Mộ Kiếm mà còn chủ động tới.
Hắn không để Mộ Dung Tịnh mình vào mắt đến thế ư?
Vẻ mặt Mộ Dung Tịnh âm u khó coi, hắn ta thầm nổi giận, lạnh giọng bảo: “Nếu đã từ chối Kiếm Minh thì để hắn đi chết đi!”
“Đừng...!”
Cảnh tượng đột ngột xảy ra khiến Long Hạo kinh hãi, vội vàng khuyên can.
Nhưng ông ta không biết Mộ Dung Tịnh hận Lâm Nhất như thế nào, đó là một cây cỏ Kiếm Hoàng một trăm năm, món bảo vật hiếm thấy có thể giúp kiếm ý của hắn ta đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong.
Mộ Dung Tịnh đột nhiên di chuyển, thôi phát kiếm ý đến cực hạn, lao về phía Lâm Nhất với tốc độ nhanh như chớp.
Rắc rắc rắc!
Kiếm pháp của hắn ta vô cùng sắc bén, những nơi hắn ta đi qua có vô số yêu thú bị xé thành nghìn vạn mảnh nhỏ, kiếm quang chiếu rọi vào máu, máu bắn ra như dải lụa màu đỏ tươi sắc bén vô phong, vô cùng khủng khiếp.
“Không tệ, chiêu kiếm này cứ gọi là Bá Trảm Thiên Hạ đi”.
Lâm Nhất đáp xuống đất, thở hổn hển, nhẹ giọng lẩm bẩm. Chiêu kiếm hoàn toàn mới được dung hợp từ bốn sát chiêu của Bá Kiếm này đương nhiên không thể gọi là Triêu Dương Như Hoả, nó sẽ còn tiếp tục yên lặng, cuối cùng sẽ dung hợp tất cả chín thức của Bá Kiếm.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng kiếm thế lạnh lẽo đánh tới, nó dấy lên cuồng phong ngút trời, sát ý kinh khủng.
“Không xong!”
“Mộ Dung Tịnh muốn giết người này!”
Mọi người vô cùng kinh hãi, họ còn đang đắm chìm trong sự chấn động mà Bá Trảm Thiên Hạ tạo thành, hoàn toàn không ngờ Mộ Dung Tịnh sẽ ra tay vào lúc này.
Thời cơ này được lựa chọn rất tinh khôn.
Hận thù phải lớn cỡ nào mới có thể đánh lén người này trước mặt mọi người, thực sự khiến người ta không hiểu nổi.
Nhưng khi mọi người nghĩ rằng Lâm Nhất không chết cũng sẽ trọng thương, hắn đột nhiên xoay người lại đâm một nhát.
Nhát kiếm này có phong cách hoàn toàn khác biệt với Bá Trảm Thiên Hạ. Hắn dung hợp cả bộ Trần Quang kiếm pháp, biến hoá ra mấy chục loại dị tượng chỉ trong nháy mắt.
Có tường vi nở rộ tuyệt mỹ; có giao long ngoi lên khỏi mặt nước, bay lượn quanh núi; có lá rơi nhẹ nhàng... Có mưa phùn đầy trời, như tơ như sương.
Đủ loại dị tượng nhanh chóng biến mất khiến người ta không nhìn kịp, hoa cả mắt.
Trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà!
“Lâm Nhất, xin nương tay cho, xin nương tay cho!”
Nhìn thấy cảnh này, Long Hạo lập tức hoảng sợ, luống cuống la lên.
Táng Hoa đâm vỡ đại thế sắc bén vô biên của Mộ Dung Tịnh, mũi kiếm hơi chếch đâm vào bên cạnh trái tim hắn ta.
Bùm!
Kiếm quang nổ tung, Mộ Dung Tịnh hộc máu, văng nhanh ra xa, tốc độ đó còn nhanh hơn gấp mấy lần so với khi lao tới.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!