Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi rơi xuống, sói Xích Luyện chạm đất bằng tứ chi, không ngừng gầm gừ với Lâm Nhất. Lúc nó gầm gừ, bộ lông trên người dựng đứng lên, kích thước toàn thân nó nhìn như to lên gấp bội, một uy áp Hoả Diễm cuồn cuộn tích tụ sau lưng nó.

“Chút tài mọn”.

Lâm Nhất mỉm cười, tay phải cầm kiếm Táng Hoa đột nhiên giơ lên.

Kiếm thế vô tận lập tức phóng thẳng lên trời, từ từ bay lên sau lưng Lâm Nhất như mặt trời mới mọc. Dị tượng này có lẽ không lớn mạnh bằng uy áp Hoả Diễm của sói Xích Luyện, nhưng lại cô đọng hơn nhiều.

Bá Kiếm, Triêu Dương Như Hoả!

Một người một sói đồng loạt bay lên không trung, hùng hổ lao vào nhau.

Bùm!

Trong tiếng nổ vang rung trời, ánh lửa lan rộng, những đám mây dày đặc trên trời cũng bị đốt cháy, trên bầu trời như bốc lên một ngọn lửa hừng hực vô cùng đáng sợ.

Phụt!

Lông toàn thân sói Xích Luyện bị đốt trụi, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Nó gục đầu xuống, quay đầu bỏ chạy như một người bị lột sạch quần áo, hoàn toàn không còn mặt mũi ở lại.

Xì xì!

Yêu mãng ở bên khác cũng liều mạng bò đi, cơ thể khổng lồ nhanh chóng trốn thật xa.

Lâm Nhất nghĩ ngợi, quyết định không đuổi theo.

Dù sao cũng là yêu thú Thiên Phách, để giết được thì hơi rắc rối, chắc chắn phải cần dùng đến át chủ bài.

Hắn quay đầu lại nhìn Tử Điện Ma Long Điểu, đối phương đang mất dần khí thế, bộ dạng như sắp chết, nhưng đôi mắt kia vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.

Hiển nhiên nó đã ngửi thấy khí huyết từ giọt tinh huyết bản mệnh của mình trên người Lâm Nhất.

Chính tên nhân loại hèn hạ này đã lén trộm một giọt tinh huyết bản mệnh của nó khi nó đang bị thương nặng, làm tu vi của nó giảm sút rất nhiều.

“Ngươi còn nhớ ta à?”

Lâm Nhất hơi xấu hổ, dù sao thì trộm tinh huyết bản mệnh của người khác cũng không phải chuyện gì đáng tự hào. Dù là yêu thú cũng phải đường đường chính chính đánh bại đối phương, sau đó mới lấy đi mới đúng.

Sở dĩ hắn ra tay, một là muốn xem thử rốt cuộc thực lực của mình đã mạnh đến mức nào, hai là vì muốn trả lại ân tình cho nó.

Nhưng hắn hơi thất vọng, có vẻ như yêu thú Thiên Phách bình thường không thể kích phát toàn bộ thực lực của hắn, đánh không đã chút nào.

Thậm chí còn không thể thi triển kiếm ý Thông Linh, chỉ dùng Bá Kiếm thôi đã dễ dàng đánh bại đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK