Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Quách Húc còn chưa kịp nở nụ cười, trống trận trên tường thành đã bắt đầu phát ra tiếng, hành khúc cổ xưa vang lên khiến huyết mạch hắn ta bành trướng, mặt đỏ bừng.

“Không ổn...”

Dương Phàm khẽ biến sắc, Quách Húc hơi chủ quan, ỷ vào thân phận nhân tài kiệt xuất bảng Long Vân của mình nên đã không dốc toàn lực.

Khảo hạch lần này rõ ràng khó hơn gấp mấy lần so với khảo hạch thành Long Vân bốn năm trước. Giữa không trung, Quách Húc không thể tiếp tục bay lên, tâm lý chợt hoảng loạn, ngay lúc hoảng loạn này, tiếng trống trận bên tai hắn ta càng thêm vang dội.

Thùng thùng thùng!

Tiếng trống biến thành sóng âm có thực thể cuốn tới, Quách Húc dốc hết toàn lực, không ngừng ra tay đánh tan sóng âm đột kích, nhưng chân nguyên của hắn ta đã rối loạn, không thể điều động. Mặc dù sóng âm bị đánh tan liên tục, nhưng cơ thể hắn ta lại mất khống chế rơi xuống, khi thấy mình càng lúc càng cách xa tường thành.

“Không! Không! Không!”

Mặt mũi Quách Húc vặn vẹo, dù hắn ta có kêu gào lớn thế nào vẫn không làm được gì.

Răng rắc!

Hai tay vô lực giãy giụa, khi Quách Húc sắp rơi xuống thì ngọc bội bên hông vỡ vụn, hắn ta đã mất tư cách tham gia Quần Long thịnh yến đợt này.

Bôn lôi thủ Quách Húc, thất bại!

Một tràng tiếng thốt vô cùng kinh ngạc vang lên giữa dãy núi, đây là một bất ngờ rất lớn khiến rất nhiều người không đoán trước được.

Tuy hắn ta chỉ là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước, nhưng chung quy vẫn là nhân tài kiệt xuất trên bảng Long Vân, thế mà ngay cả cửa thành cũng không lên được.

Không phải là do khảo hạch quá khó, mà là tên Quách Húc này quá vô dụng, tiếng ồn ào bốn phía không ngừng vang lên tai.

“Thật vô dụng, ngay cả tường thành cũng không lên được, thế mà còn không biết xấu hổ tự xưng là bôn lôi thủ”.

Trên tường thành có người cười nhạo.

Lâm Nhất nhìn lên, là Tần Dương của Huyền Dương Điện, hắn ta đã lên tường thành từ sớm, cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người, nhìn Quách Húc thất bại khảo hạch với vẻ mặt đầy khinh thường.

“Ngay cả Quách Húc cũng thất bại, khảo hạch này khó thật đấy...”

“Khó quá đi, chỉ đến được đầu rồng đã loại gần bảy phần mười. Còn phải leo lên tường thành, có lẽ sẽ loại chín phần mười số người”.

“Có thể là do tên Quách Húc này quá vô dụng, dù sao năm đó hắn ta cũng chỉ là yêu nghiệt bảng ngoài, bốn năm trôi qua, mọi người đều đã tiến bộ”.

Quách Húc bị loại gây chấn động rất lớn, khiến mọi người vô cùng ồn ào.

Lâm Nhất và Dương Phàm đều cảm thấy đáng tiếc, hai người biết rõ Quách Húc hoàn toàn có thực lực lên tường thành.

Tiếc là hắn ta hơi chủ quan, không ngờ khi trống trận vang lên lại quấy nhiễu lớn như thế, làm cho hắn ta không vận công được. Một khi đã rơi xuống, đối mặt với uy áp thành Long Vân sẽ rất khó vùng dậy, trong quá trình rơi xuống uy áp cổ xưa sẽ chỉ càng lúc càng nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK