“Ngũ Nhuệ Lôi Tinh!”
Rất nhanh đã có người nhận ra thứ trong lòng bàn tay Lạc Du, trong quảng trường lập tức vang lên những tiếng thốt kinh ngạc, ánh mắt mọi người trở nên vô cùng phấn khích.
Ngũ Nhuệ Lôi Tinh chính là kỳ thạch thiên địa, mỗi viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh đều có năm mặt, mỗi mặt có màu sắc khác nhau, vô cùng lộng lẫy.
Thứ này được cô đọng từ lôi tinh tinh khiết, sinh ra trên bầu trời, cực kì quý hiếm.
Nhưng nó không chỉ có vẻ ngoài lộng lẫy mà còn có thể dùng để luyện khí, dung hợp với bảo binh có thể tăng gấp đôi uy lực của binh khí. Ở trong mắt Luyện Khí sư, mỗi hạt phấn của nó đều trị giá đắt đỏ, vô cùng hiếm có.
Ngoài ra võ giả còn có thể dùng nó tu luyện, luyện hoá lực lượng lôi đình bên trong nó.
“Ngũ Nhuệ Lôi Tinh bình thường to bằng móng tay đã khá hiếm thấy, viên này lớn thật đấy”.
“Phẩm cấp thấp nhất phải là thượng phẩm, tạp chất rất ít”.
Mọi người trên quảng trường nhỏ giọng bàn tán, trong mắt không ít Luyện Khí sư và người tu luyện công pháp thuộc tính lôi đều lộ vẻ khao khát.
Răng rắc!
Trước rất nhiều ánh mắt khao khát, người trung niên Lạc Du mỉm cười, đột nhiên siết chặt tay, viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh đắt đỏ trong mắt mọi người bị bóp thành vụn.
Trái tim của rất nhiều người dường như cũng vỡ vụn theo thứ này, vô cùng đau lòng.
Vẻ tiếc nuối cũng thoáng hiện trong mắt Lâm Nhất, hắn hơi há miệng, trông có vẻ khá kinh ngạc. Mặc dù Ngũ Nhuệ Lôi Tinh này không bằng Huyền Lôi Châu, nhưng nó ẩn chứa lực lượng lôi đình cực kì tinh khiết làm hắn dao động.
Nhưng kết quả lại vỡ vụn...
Lạc Du đứng trên bục cười khà khà, vung tay lên, bột vụn ngũ sắc lập tức bay theo gió, lơ lửng trên không trung quảng trường.
Ầm ầm!
Khi bột vụn phát tán ra, trên đầu mọi người lập tức xuất hiện những tia điện chói mắt, bay loạn xạ trên không trung như mấy nghìn con lôi xà.
Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc và những tia điện chói mắt đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ trong nháy mắt chúng đã biến mất cùng với bột vụn, nhưng cảnh tượng gây chấn động này vẫn làm mọi người trợn mắt líu lưỡi.
Quá hoành tráng!
“Khà khà, Ngũ Nhuệ Lôi Tinh đúng là vật phẩm đấu giá đầu tiên, nhưng không phải là viên này”.
Lạc Du khá hài lòng với sự kinh ngạc và chấn động của mọi người, ông ta nhếch môi cười, lấy ra một chiếc hộp rồi đặt lên bàn đá trước mặt.