“Đa tạ các vị!”
Cao Hàn cười khoái trá, nhảy vọt lên lấy đi lệnh bài phía trên cột đá.
“Tử Viêm Môn đúng là xưa không bằng nay, chỉ dựa vào một tuyển thủ dự bị đã có thể giữ được hai tòa thành!”
“Có hơi mạnh thật, thông thường mà nói ít nhất cần hai tuyển thủ dự bị mới có thể thủ vững được”.
“Bất quá, phải nói lần này đệ tử Thanh Vân Môn thật là thảm!”
“Tuy nói là tuổi còn trẻ, nhưng thực tế là bởi hắn ngốc!”
Nghe tiếng bàn tán từ bốn phía, đệ tử Thanh Vân Môn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Sớm biết như vậy, vừa nãy để ta ra tay thì tốt rồi. Ít nhất có thể dạy dỗ tên Cao Hàn kia một trận nhớ đời, tên tiểu tử đó quá mức kiêu ngạo!”
Trương Nhạc – tuyển thủ chính của Thanh Vân Môn trầm giọng nói.
Bạch Vũ Phàm lắc đầu: “Giờ chỉ mới bắt đầu, tuyển thủ chính cần phải giữ thực lực, còn chưa đến lúc ra tay”.
Mới trận chiến thứ nhất đã có tuyển thủ bị trọng thương khiến cho người của Thanh Vân Môn có cảm giác như trái tim bị phủ lên một tầng sương mờ, thế nhưng sự tàn khốc của Tứ tông tranh tài đến lúc này mới bắt đầu.
Kế tiếp đến phiên Cuồng Đao Môn lấy ra phần thưởng, cũng là hai tòa thành.
Với hai tuyển thủ dự bị được phái ra, Cuồng Đao Môn thành công đứng vững trước áp lực của ba tông môn còn lại, thủ vững thành trì nhà mình.
Huyền Dương Môn thì hơi thảm, mặc dù đã phái ra ba tuyển thủ dự bị nhưng vẫn không cách nào giữ được hai tòa thành.
Bất đắc dĩ phải để tuyển thủ chính xuất chiến mới miễn cưỡng thủ vững vị trí.
“Phần thưởng trận này là hai tòa thành thuộc quyền khống chế của Thanh Vân Môn, sau trận chiến này, vòng thứ nhất sẽ chấm dứt”.
Thành chủ vừa dứt lời, phía Thanh Vân Môn cảm thấy rất áp lực.
Bạch Vũ Phàm nhìn về phía tám tuyển thủ dự bị còn lại: “Ai lên đây?”
“Để ta đi!”
Dứt lời, một người bước ra, đó chính là Phùng Đạo Vũ đã thua trên tay Chương Diệp ngày đó.
Thực lực của Phùng Đạo Vũ có thể nói là xếp hạng cao nhất trong mười tuyển thủ dự bị.
Trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn, hắn ta vẫn luôn giữ vững vị trí thứ tám, một tay Kim Cang Quyền đã sớm đại thành.