Chỉ trong tích tắc, làn da trên người đám Chúc Thanh Sơn đã xuất hiện những vết nứt nhỏ xíu, máu tươi rỉ ra từ đó. Xương cốt trật gãy, tiếng động phát ra càng rõ ràng hơn, trông thảm thương đến độ khiến người ta nổi da gà, lạnh sống lưng!
Đây là một sự hành hạ khiến con người sống không bằng chết, tên thanh niên mặc đồ đen kia cố ý làm vậy, giống như muốn lấy bọn họ làm gương để chấn nhiếp những người khác.
Có thể thấy được hắn ta rất có kinh nghiệm, không hề định giết chết mà chỉ từ từ giày vò, thăm dò kỹ lưỡng xem rốt cuộc giới hạn cuối cùng của đám người Chúc Thanh Sơn nằm ở đâu.
Ba người Chúc Thanh Sơn đau đớn đến độ mặt mũi nhăn nhó như vặn vẹo, nhưng bọn họ vẫn sống chết cắn chặt răng không ừ hử một lời.
''Xương cốt cũng cứng cáp đấy, mau quỳ xuống cho ta!''
Thanh niên mặc đồ đen thấy thế bèn nở nụ cười âm hiểm, hắn ta cong ngón tay bắn ra.
Từng luồng khí kình ngưng tụ từ chân nguyên màu máu sắc nhọn như đầu mũi dao, lập tức đâm vào trong cơ thể ba người.
''A!''
Cuối cùng ba người không thể chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi, lần lượt kêu lên thảm thiết. Những chiếc châm nhỏ xíu ngưng tụ từ chân nguyên kia tựa như những con rắn độc đang bò lổm ngổm trong cơ thể bọn họ, đau đến tê tâm liệt phế, vô cùng thê thảm.
''Đáng ghét, tên đầu sỏ của giới vực Thanh Hồng này thật quá đáng”.
''Ta nghe nói toàn bộ Tinh Cung này đều do ba người đó tìm ra trước tiên, kết quả còn chưa chờ đến truyền thừa mở ra đã bị người của giới vực Thanh Hồng phát hiện”.
''Mặc dù giới vực cấp cao giết người không chớp mắt, nhưng cái kiểu giày vò người khác như cách giới vực Thanh Hồng làm này lại vô cùng hiếm thấy''.
''Ha ha, vậy là ngươi không biết sự tích về Thạch Minh này rồi. Những người chết dưới tay hắn ta, không một ai mà chưa từng trải qua sự dày vò đau đớn tới tận cùng rồi chết, không kẻ nào có thể chết một cách thoải mái cả''.
“Lẽ nào, người của giới vực cấp thấp chỉ giống như món đồ chơi trong mắt người của giới vực cấp cao ư?''
Đám đông đứng trước cửa tông môn đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi, trong mắt toát ra vẻ kinh hoàng, sợ hãi.
Ngay cả mấy thủ lĩnh của giới vực cấp cao khác cũng khẽ cau mày, thủ đoạn của tên Thạch Minh này cũng thật quá đáng. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không nói gì, mặc dù thủ đoạn của hắn ta khá bỉ ổi nhưng không thể phủ nhận nó có sức chấn nhiếp cực kỳ lớn.
Trước đó, đám người kia vẫn còn muốn liều chết một phen, nhưng giờ đã hoàn toàn quay trở lại thực tế, chỉ đành giận mà không dám nói gì.
Còn về ba người bị giày vò kia, chỉ đành trách số mình đen đủi mà thôi.
''Vẫn không quỳ?', tên thủ lĩnh của giới vực Thanh Hồng nhìn thấy Chúc Thanh Sơn không ngừng kêu la thảm thiết nhưng vẫn không quỳ xuống, ánh mắt bất giác lóe lên nét lạnh lẽo.
''Thằng chó, ngươi mơ đi!''
Ánh mắt Chúc Thanh Sơn lạnh lùng, hung hăng mắng một câu.