Một đòn thất bại, vẻ ngạc nhiên loé qua trong mắt Phùng Vũ, quyền mang toả ra biến thành một chưởng đánh tới.
“Huyết Dương Diệu Thiên!”
Chưởng mang cuồng bạo bắn ra huyết quang chói mắt đánh tới với khí thế điên cuồng, muốn phá vỡ luồng kiếm thế đáng ghét kia bằng chiêu này.
Răng rắc!
Trong tiếng nổ rung trời, hai màu ánh sáng xanh tím quanh người Lâm Nhất xuất hiện vết nứt trước đòn tấn công này, khi thấy nó sắp vỡ vụn.
Phùng Vũ nhếch mép cười khẩy, kiếm ý Thông Linh thì sao, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là trò cười.
Ầm!
Nhưng nụ cười trên môi hắn ta còn chưa kịp biến mất, kiếm thế nhìn như sắp vỡ vụn kia tựa như bất diệt, chớp mắt đã ngưng tụ lại và phát ra kiếm quang chói mắt hơn.
Một tiếng “bịch” vang lên, kiếm thế kia bắn ra đẩy Phùng Vũ lùi lại phía sau.
“Xem ra nội hàm Thiên Phách tầng thứ hai của ngươi khá cao, ngay cả kiếm thế của ta cũng không thể phá vỡ”, Lâm Nhất thờ ơ nói, kiếm ý Thông Linh vô cùng mạnh mẽ tràn ngập khắp vùng trời đất này, từ từ dung hợp cùng kiếm uy Thương Long, cô đọng phía sau hắn tựa như một con cự long có thể sánh ngang núi cao, cúi đầu chờ lệnh.
Sắc mặt Phùng Vũ tối sầm khi nhìn thấy dị tượng kinh người ẩn hiện sau lưng đối phương, thầm nghĩ tên này quả nhiên có vài phần bản lĩnh, khó trách có thể một kiếm giết chết Phong Vô Kỵ.
Với kiếm ý này của Lâm Nhất, đừng nói là Phong Vô Kỵ, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy khó mà giải quyết. E rằng Phong Vô Kỵ chỉ hơi chút chủ quan đã không còn bất kỳ cơ hội nào để hối hận nữa.
“Hừ, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi, Huyết Diễm Ma Đao!”
Mặt Phùng Vũ lộ vẻ âm tàn, cả người lơ lửng giữa không trung, dùng chưởng làm đao trực tiếp bổ xuống. Huyết quang tuôn trào khắp toàn thân hắn ta, chưởng đao bổ xuống bắn ra ánh đao tầm hơn mười trượng, dường như có thể xé toạc cả không khí.
“Đối với ta, kiếm thế rách nát của ngươi ngay cả con chó cũng không bằng”, Phùng Vũ cười lạnh, lời này của hắn ta cũng không giả.
Chỉ cần có thể phá vỡ kiếm thế của Lâm Nhất thì dù Táng Hoa có thăng cấp lên đạo binh cũng chưa chắc giúp hắn phát huy được uy năng tương xứng. Đối mặt với cao thủ Thiên Phách tầng thứ hai e rằng việc có thể xuất thủ liên tục cũng là chuyện khó mà làm được.
Keng!
Nhưng khi chưởng đao kia sắp bổ xuống, bỗng có âm thanh sắt đá vỡ vụn, trong mắt Phùng Vũ lập tức lóe lên tia khác thường.
Trước mắt hắn ta, Lâm Nhất khép hai ngón tay lại, dùng chỉ làm kiếm, hai luồng sáng Tử Thanh ở đầu ngón tay lập tức đan vào nhau, hóa thành một chùm kiếm quang màu tím sáng loáng như ngọc. Chỉ trong khoảnh khắc, chùm kiếm quang kia đã nghênh tiếp chưởng đao, dùng tốc độ tia chớp chém nó thành mảnh vụn.
Không chỉ như thế, trước ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Phùng Vũ, kiếm thế Thương Long nguy nga như một ngọn núi phía sau lưng đối phương dường như đang từ từ sống lại.
"Lui!"
Trong đầu Phùng Vũ lập tức lóe lên ý nghĩ “nguy hiểm”, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, theo bản năng, hắn ta lập tức rút lui, nhưng đã không còn kịp nữa, khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, kế đó, hắn duỗi tay tung ra một trảo.
Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi.
Một trảo từ tay phải của hắn như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, điện quang tựa như kiếm quang chiếu sáng cả một khoảng trời. Thương Long tựa núi ẩn hiện sau lưng chợt mở bừng mắt, trong mắt nó bắn ra kiếm quang chói lóa, chẳng khác nào vẽ rồng điểm mắt, phút chốc sống lại.