Trần Tử Ngọc không ngăn cản, cũng không có ý định ngăn cản.
Dù Kim Dực không ra tay thì hắn ta cũng sẽ ra tay, tên Lâm Nhất này đã không đồng ý với đề nghị của hắn ta mà còn cười cợt hắn ta, điều này chẳng khác nào tát vào mặt hắn ta.
Ầm!
Trên người Kim Dực bốc lên ngọn lửa hừng hực, chỉ trong chốc lát, một bộ chiến giáp ẩn chứa uy áp kinh khủng xuất hiện trên người hắn ta. Nhìn từ xa, hắn ta tựa như một vị chiến thần được bao phủ bởi ánh lửa, oai phong bá đạo, toát lên khí tức tàn nhẫn và hung ác.
Quanh người hắn ta còn có những bụi gai được cô đọng từ ngọn lửa màu vàng, những bụi gai đó lơ lửng trên không. Chúng không phải bóng mờ ngưng tụ từ chân nguyên mà là những bụi gai được ngưng tụ từ ngọn lửa có thực thể. Mỗi bụi gai đều ẩn chứa năng lượng hoả diễm cuồng bạo, uy lực cực mạnh.
“Là Kim Dực!”
Dưới cây Luyện Yêu, mọi người không thấy rõ mặt Kim Dực, nhưng lại khá quen thuộc với giọng nói và công pháp của hắn ta, gần như trong giây lát đã nhận ra hắn ta.
Sự chấn động trong lòng họ khó có thể nói thành lời.
Những người có thể lên đến tầng này đều được xem là yêu nghiệt, còn muốn đại chiến trên đỉnh mây thì phải nói là cực kỳ hung hiểm.
“Kiếm Nô, chết đi!”
Ngay khi Kim Dực phá tan mây máu, hắn ta lập tức kết ấn rồi đánh xuống một chưởng. Bỗng, có hơn một ngàn đóa Kinh Cúc xuất hiện, rực sáng cả bầu trời. Chúng hệt như những cánh hồ điệp đang điên cuồng nhảy múa, rồi kết lại thành một đóa hoa Kinh Cúc khổng lồ, rơi xuống cùng một chưởng của hắn ta.
Từ bài học trước đó, lần này hắn ta vừa ra tay là dùng đến sát chiêu, không chút kiêng nể. Phút chốc, Lâm Nhất cảm giác được một áp lực cực lớn đổ ập xuống, đối mặt với luồng sóng nhiệt đó, máu trong cơ thể hắn gần như bốc cháy.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể vang lên tiếng kiếm ngân, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn giữa mây xanh.
BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Tử Diên kiếm quyết được thúc giục, những cánh hoa ở Tử Phủ run lên, hệt như những thanh kiếm ra khỏi vỏ. Đồng thời, kiếm ý quanh quẩn giữa mây xanh liên tục phát ra âm thanh vù vù, không ngừng xếp chồng lên nhau.
Cùng lúc đó, sau lưng Lâm Nhất cũng xuất hiện một đóa hoa nở rộ. Đó là một đóa Tử Diên mang theo kiếm ý mênh mông.
Ầm!
Phút chốc, luồng kiếm ý này đã khóa chặt áp lực khủng khiếp từ đối phương, đâm thủng thế lửa của hắn ta.
Đợi đến khi 100 cánh hoa nở bung ra, kiếm ý Tiên Thiên trên người Lâm Nhất đã đạt đến tình trạng đáng sợ trước nay chưa từng có.
Lâm Nhất bấm đầu ngón tay, kiếm quang hệt như trăng sáng trên biển rộng, lúc này, nhiệt huyết trong lòng hắn sôi trào, cực kỳ hào hùng. Hắn nhớ đến những vị tiền bối, các vị Đại Năng của Kiếm Tông. Tuy đã chết nhưng vinh quang vẫn còn đó, hắn chợt nhớ đến câu: Hạo nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!
Tám nghìn năm công danh phủ bụi, chín vạn dặm kiếm quang tung hoành! Tất cả chỉ trong một khoảnh khắc này.
Đạn Chỉ Thần Kiếm, kiếm hư vô phát!