Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt của Hướng Thiên Hà băng lặng, Chân nguyên khắp người xao động, tựa như một vầng mặt trời nóng rẫy chói loà, hắn ta không hề che giấu sát ý của mình.

Lời vừa dứt, biểu cảm của tất cả mọi người như run lên, có một yêu nghiệt nội bảng ở đây cũng không cho phép Lâm Nhất làm càn. Hắn muốn cưỡng ép nhảy vào bên trong mật cảnh của Kiếm Tông thì chỉ có nước chết.

“He he, nếu Hướng huynh cũng ở đây, vậy bản công tử tạm thời đứng nhìn vậy”.

Ở vị trí bên phía Tiêu Vân Tông, có một bóng người lưng đeo trường thương đột nhiên đứng dậy. Trên người hắn ta tràn ngập uy áp của cảnh giới Âm Dương đại thành, mang đến cảm giác như ánh dương đang dần dần trồi lên từ phía Đông của bầu trời.

“Là Lục Thông!”.

Vẻ mặt mọi người ngơ ngác, hắn ta là đệ tử nòng cốt của Tiêu Vân Tông đứng hàng thứ 3, trước giờ khá là tự phụ, thiên phú ngời ngời, cực kỳ nổi danh.

Nhưng đáng tiếc, Tiêu Vân Tông trước sau lại xuất hiện người như Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm đều được lọt vào Thất tú Thiên Lăng. Nhất là Sở Mộ Viêm, quang mang quá chói loà nên đã hoàn toàn che khuất hắn ta.

Trong lòng hắn ta vẫn luôn đè nén cục tức này cho nên bế quan mãi không chịu ra ngoài, đến nay xuất quan thì đã mang đến cảm giác hoàn toàn cho tất cả mọi người, thấp thoáng còn có phong thái của Thất tú Thiên Lăng.

“Mạnh quá, không hổ là Tiêu Vân Tông, đúng là nhân tài thập toàn!”

“Ta thấy chẳng bao lâu nữa, Lục Thông này nói không chừng cũng có thể đứng ngang hàng với Thất tú Thiên Lăng, trở thành gương mặt tiêu biểu của thành Thiên Lăng”.

“Lần này Lâm Nhất đừng nói là đi vào mật cảnh, ta thấy hắn có mà mọc thêm cánh cũng không thoát”.

Nhìn thấy phong thái của Lục Thông, biểu cảm của tất cả mọi người đều giật mình, kích động không thôi.

“He he, có Hướng huynh ở đây, chúng ta bằng lòng nhường cơ hội đánh bại Lâm Nhất lại”.

“Đúng, không vội. Dù gì giữ lại một hơi thở cho hắn, không cần vội vàng giết chết mới hay, chúng ta còn phải nhân cơ hội sỉ nhục hắn, giày vò hắn, khiến cho kiếm nô hắn sống không bằng chết!”

Sau khi Lục Thông xuất hiện, Kim gia, Tần gia và Cổ gia lần lượt đều có thanh niên cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành đứng ra rêu rao thổi phồng.

Thanh thế kia đúng là khiến người ta nhìn mà phát run, phảng phất khắp bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đều chẳng còn chỗ nào dung thân cho Lâm Nhất.

“Hướng Thiên Hà, ta với ngươi không thù không oán, ngươi không thấy sát ý ngút trời này của ngươi hơi quá đáng à?”

Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng lạnh đi, hàn mang trong đáy mắt cuộn lên.

Ân oán của hắn với các nhân tài thế gia thành Thiên lăng quả thực khó mà giải quyết được, nhưng hắn lại chẳng có bất kỳ thù oán gì với Hướng Thiên Hà này.

Quả thực không biết sát ý cỡ này của đối phương từ đâu mà đến.

Đường đường yêu nghiệt nội bảng, khí phách trong lòng lại nhỏ nhen thế này sao?

Hướng Thiên Hà nghe vậy còn tưởng Lâm Nhất đã sợ mình, đáy mắt hắn ta loé lên vẻ đắc ý, nở nụ cười dữ tợn, trầm giọng nói: “Chỉ riêng việc ngươi đắc tội điện hạ U Nhược thôi đã đủ để giết ngươi cả trăm lần rồi, trong buổi đấu giá tử vong ta đã cho ngươi cơ hội. Hôm nay, cho dù ngươi có quỳ xuống đất xin tha thì ta cũng lười thèm liếc mắt nhìn ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK