Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tinh Quân không thể sỉ nhục”.

Lâm Nhất thờ ơ lên tiếng.

Nhóm ba người tiếp tục đi về phía trung tâm chiến trường, trên đường đi họ gặp không ít di hài Tinh Quân và rất nhiều xác yêu thú có thực lực ngang ngửa Tinh Quân, tất cả đều rất đáng sợ.

Nhưng ngoại trừ một số người liều mạng, hầu hết mọi người đều không dám nhằm vào những di hài này nữa.

Lâm Nhất thầm suy tư, hắn có điều thắc mắc nhưng không thể nói với những người khác. Những Tinh Quân này rất đáng sợ, nhưng họ lại mang tới cho hắn cảm giác thua kém xa vị Tinh Quân thượng cổ mà hắn từng gặp.

Sự chênh lệch này... không dễ miêu tả lắm.

Ví dụ như nếu Lâm Nhất thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương, khi gặp cảnh giới Âm Dương bình thường nhất định có thể lấy một địch mười, áp đảo một cách dễ dàng, trong cùng cảnh giới có thể gọi là vô địch.

Nhưng Tinh Quân thượng cổ và Tinh Quân hiện nay có chênh lệch rất đáng sợ.

Sâu trong lòng Lâm Nhất có cảm giác rằng Tinh Quân thượng cổ, đặc biệt là Tinh Quân thời thượng cổ hoàng kim, dù chỉ một sợi tóc cũng có thể giết chết mấy trăm vị Tinh Quân hiện giờ.

Nếu là Lâm Nhất, ở trong cùng cảnh giới, dù hắn có vô địch thế nào cũng không mạnh đến mức chỉ cần một sợi tóc cũng giết được đối thủ.

Sự chênh lệch một trời một vực này, với tầm hiểu biết của Lâm Nhất hiện tại, hắn thật sự nghĩ mãi không rõ, nói với Quách Húc và Dương Phàm thì chắc họ càng không thể hiểu, cả hai đều chưa gặp Tinh Quân thượng cổ bao giờ.

“Đến rồi”.

Sau nửa khắc đồng hồ, nhóm ba người đi tới khu vực bị yêu sát nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đỏ như máu phân chia rõ rệt với những tầng mây khác, trông vô cùng quỷ dị.

Tại nơi trung tâm dưới bầu trời đỏ như máu này, họ nhìn thấy một ngọn núi, một ngọn núi khổng lồ sừng sững giữa đất trời, cao vút tận mây.

Không đúng!

Lâm Nhất khẽ biến sắc, sau đó Quách Húc và Dương Phàm cũng phát hiện có gì đó không ổn, mặt lập tức biến sắc.

Đây không phải một ngọn núi, đó là một cái cây, một cây đại thụ cổ xưa sừng sững như núi, rễ của nó cắm vào vị trí trọng yếu nhất trong chiến trường, cao vút tận mây. Nhìn từ xa, cành của nó xoè ra như xúc tu của yêu ma đâm vào trong mây.

“Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đang ở đó!”

Có người tinh mắt phát hiện hai vị thiên chi kiêu tử này, họ lập tức di chuyển, bay về phía cây đại thụ chọc trời kia.

Chỉ một lát sau, các cao thủ đều tập trung lại, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên cây cổ thụ chọc trời, tim đập loạn xạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK