Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lê Hiên tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói.

Tư Tuyết Y cười khổ: “Không cần thiết, nếu như nắm chắc phần thắng thì ta đương nhiên sẽ tế ra. Nhưng một kiếm này đã khiến sự tự tin của ta dao động, có lẽ đây là một kiếm mạnh nhất mà một nhân tài của Đại Tần có thể xuất ra được rồi”.

Thiên Lôi Phá!

Lại là Thiên Lôi Phá, một kiếm khiến Tư Tuyết Y đánh mất hết cả tự tin để chiến đấu tiếp.

Một kiếm này rốt cuộc khủng bố đến mức độ nào mới khiến Tư Tuyết Y đánh giá cao như thế. Trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng tò mò, hoặc có lẽ, chỉ có người đứng trước mặt hắn ta thì mới hiểu rõ được.

Nhưng mà nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên biết thì hơn.

Nếu như tu vi không đủ cao thâm hoặc là Bạch Lê Hiên không lưu tình thì người biết được uy lực của kiếm này đều đã thành người chết cả rồi.

“Ta nhận thua, chúc mừng ngươi, vị trí hạng ba quả thực có một chỗ cho ngươi”.

Đáy mắt Tư Tuyết Y thoáng qua vẻ thất vọng, chắp tay cười nói.

“Đồng ý”.

Giọng nói của trọng tài nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn sang bốn phía, mặt đầy ý cười cao giọng nói: “Hạng ba đã có, cuộc chiến cuối cùng, Vân Chân! Tần Vũ!”

Khi lão giả nhắc đến tên của hai người này, trong giọng nói bỗng nặng nề hơn, như thể tiếng chuông đồng đang rung lên.

Vân Chân và Tần Vũ ở trên ghế khách quý đồng thời đứng dậy.

Xoạt!

Vô số ánh mắt đều hướng về phía bọn họ, tâm trạng dâng trào, không kiềm được hét tên của hai người bọn họ.

Bất kể là Tần Vũ hay là Vân Chân, cả hai đều có không ít người ủng hộ. Trong một thoáng mà bầu không khí của cả quảng trường Long Môn đều sục sôi hẳn lên.

Long Môn tranh tài ba năm một lần, giờ này phút này cuối cùng cũng đã đến trận chiến cuối cùng mà tất cả mọi người đều mong chờ nhất.

Tên của người đứng vị trí đầu bảng sẽ được xác định rất nhanh ngay sau đây.

Hai người cùng nhìn về phía nhau nở nụ cười, sau đó đồng thời bật người bay lên không trung, thần sắc trong đáy mắt mang đầy vẻ thưởng thức dành cho người có cùng chí hướng với mình, hai người này cũng coi như người quen cũ.

Ba năm trước bọn họ đã từng gặp nhau một lần.

Ngày này của ba năm sau lại quyết phân thắng bại tại đây để quyết định xem ai mới là người có được vinh dự đứng vị trí đầu bảng được tất cả mọi người ngưỡng mộ.

“Ta không đồng ý!”

Nhưng đúng vào lúc hai người vừa mới đáp xuống chiến đài thì có một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ bên dưới.

Trên chiến đài vương giả cao trăm trượng, bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của một thiếu niên, thiếu niên thân mặc áo sam xanh, lưng đeo hạp kiếm, tóc dài tung bay, gương mặt tuấn tú bất phàm.

Tất cả mọi người trên đài, bao gồm cả Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên vẫn còn chưa kịp rời đi đều ngẩn ra, đến cả trọng tài cũng đứng sững sờ tại chỗ.

Tiếng hò hét ầm ầm trên cả quảng trường cũng lập tức yên tĩnh lại.

Vô số ánh mắt rơi lên người thiếu niên nọ đều mang vẻ sửng sốt. Vừa rồi quảng trường Long Môn còn đang sôi sục, chớp mắt một cái đã yên lặng như tờ.

“Vị trí thứ ba đã xác định rồi? Ta không đồng ý”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK