Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, mẹ đừng có gây chuyện được không!” Về đến phòng, người đàn ông mặc vest tức giận nói.

Bà lão trừng mắt nhìn hắn: "Tôi làm gì gây chuyện? không phải vì mua cơm cho vợ anh sao? Rõ ràng hai người kia không biết tốt xấu. Anh hôm nay tại sao hiền quá vậy? bản thân là giám đốc điều hành công ty kiếm được nhiều tiền, sao lại sợ hai cái người kia.

" Được rồi! Mẹ không nghe thấy sao? Ở đây họ là khách VIP! "

Bà lão cố chấp nói: “VIP thì sao? Chúng ta cũng bỏ tiền ra mà. Nhưng mà ở đây đắt quá, nghĩ lại cũng có chút xót.”

Người đàn ông thở dài và kiên nhẫn giải thích: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, tại con không có bản lãnh. Cái người thanh niên vừa rồi còn tài giỏi hơn con nhiều! Mẹ nghĩ chúng ta ở trung tâm này đã là rất đắt phải không? Nhưng người ta thì ở phòng VIP, giá tiền đắt hơn chúng ta gấp ba lần đấy.”

Bà lão khiếp sợ nói. “Cái gì? Gấp ba lần sao? Như vậy không phải là hơn 200 ngàn ư? Họ có điên không sao lại tốn tiền nhiều như vậy cho trung tâm?”

Người đàn ông cười khổ: “Cái đó đâu là gì? Mẹ có nhìn thấy hạch đào trên tay cô gái không? Cái đó giá trị cũng không nhỏ đâu, chỉ có người có tiền mới lấy ra xem như đồ chơi như vậy, con chỉ là người đi làm thuê cho người ta, nghĩ thôi cũng không dám động tới. Được rồi! Về sau ở đây có gặp bọn họ, mẹ đi vòng qua là được tuyệt đối không nên đắc tội với người ta, nếu không chúng ta chết lúc nào cũng không biết.”

“.................”

Trở lại phòng VIP trên lầu, Tô Thi Hàm nằm cạnh nôi nhìn Tần Lãng hỏi: "Tần Lãng, người đàn ông lúc nãy đi đến rõ ràng rất hung hăng, lúc đầu còn nói muốn mua bữa cơm. Nhưng nói một nửa, sao tự nhiên thái độ của anh ta thay đổi 180 độ vậy? Anh đã làm gì à?”

Cô có chút tò mò, điều gì đã khiến đối phương đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?

Tần Lãng đang kiểm tra tình trạng vàng da của bé út, bệnh vàng da của bé đã dần thuyên giảm, lúc này đang ngủ rất say.


Nghe thấy lời nói của Tô Thi Hàm, hắn nháy mắt mấy cái với cô, vừa cười vừa nói: “Có lẽ hắn thấy tôi mười phần cao quý, lại còn anh tuấn đẹp trai, biết bản thân không phải đối thủ, cho nên liền sợ hãi.”

Lý do thực sự, Tần Lãng biết rõ, người đàn ông kia chính là bị sốc khi nhìn thấy hai cái hạch đào trên tay của Thi Hàm.

Kỹ năng điêu khắc thủ công được hệ thống khen thưởng thật là phi thường.

Người đàn ông kia hoảng sợ có lẽ vì nghĩ Tần Lãng là một người giàu có, có quyền, có thế nên không dám xúc phạm hắn.

Cho nên, hắn không muốn nói điều này với Tô Thi Hàm, bởi vì điều này thật nhàm chán và buồn tẻ.

Không bằng trêu chọc cô một chút còn thú vị hơn.

Nhất là khi thấy Tô Thi Hàm đỏ mặt, hắn liền hiểu được cái từ ngữ ‘Tú sắc khả san’

(Tú sắc khả san: ý nói sắc đẹp nhìn hoài ko chán)

Tô Thi Hàm đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của hắn, không ngờ hắn lại nói như vậy, đột nhiên bật cười: “Tần Lãng, anh nên khiêm tốn một chút!”

“Ta đẹp trai như vậy, cần gì phải khiêm tốn?” Tần Lãng đi tới ghé sát khuôn mặt anh tuấn đến gần Thi Hàm.

Tô Thi Hàm nghiêng đầu né tránh, hai gò má phúng phính đỏ hồng.

Nhưng Tần Lãng không chịu lui bước, ánh mắt ngang ngược nhìn chằm chằm vào cô, giống như báo đốm đang nhìn con mồi, nhất định phải vây đối thủ vào lãnh địa của mình.

Tô Thi Hàm không nhịn được nữa, cô đẩy nhẹ Tần Lãng một cái, ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Hạch đào đã làm xong, tôi muốn gửi cho Tiêu Tiêu nhìn một chút."

Nói xong, cô cẩn thận chụp lại hai bức ảnh và gửi cho Lâm Tiêu qua WeChat.

Nửa phút sau, Lâm Tiêu gọi đến.

"Này, Thi Hàm, tay nghề của Tần Lãng quả thực đáng kinh ngạc!"

"Hạch đào này chạm khắc tinh xảo quá! mình dám cá cha của mình sẽ rất vui khi nhận cặp hạch đào này, chúng tinh xảo hơn nhiều so với mấy bộ trong nhà của ông ấy!"


Tô Thi Hàm cười nói: "Ảnh tớ chụp không đẹp lắm, nhìn trực tiếp sẽ càng ngạc nhiên hơn."

"Thật không? Vậy thì tuyệt quá rồi! Nhân tiện, ngày mai tớ sẽ trở về, đến lúc đó tớ sẽ có thể nhìn thấy hiện vật! Hiện tại cậu đã xuất viện rồi sao? Ngày mai tớ gặp cậu ở đâu? Có phải là về phòng trọ không?"

“Chúng tớ không có về phòng trọ. Tần Lãng đưa tớ đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé.” Tô Thi Hàm nói xong lời này, khẽ liếc nhìn Tần Lãng, trong mắt hiện lên vẻ ngọt ngào.

Lâm Tiêu sững sờ, cười nói: "Tần Lãng xem như có tâm nha, ở cữ trong trung tâm chuyện này rất tốt, cậu sinh ba nếu chỉ dựa vào hai người và dì giúp việc thì sẽ không chăm sóc tốt được, gửi cho mình địa chỉ đi, ngày mai trở về mình sẽ qua chỗ cậu.”

“Không cần gấp vậy đâu, mình còn ở đây nhiều ngày mà.”

“Gấp nha, tớ muốn nhanh chóng trở về nhìn con trai và con gái nuôi, vài ngày không gặp mình rất nhớ bọn nhóc.”

Hai người vui vẻ trò chuyện, nhắc đến ba tên bảo bối Lâm Tiêu muốn gọi video, nói một lúc lâu mới miễn cưỡng cúp máy.

Vừa cúp điện thoại, Lâm Tiêu liền nghiêng đầu suy nghĩ, tìm lý do với lão cha bào lão một chút tiền.

Cô hiện tại là một nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập cũng khá nhưng cô tiêu xài cũng nhiều, lần trước tiền mặt sẵn có đều gom hết vào bao lì xì tặng cho nhóm con trai con gái nuôi, hiện giờ tài chính có chút eo hẹp.

Cái đồ chơi văn hóa hạch đào này không rẻ, Lâm Tiêu cũng biết một chút về giá của nó, Tần Lãng làm ra tốt như thế, cô thấy có thể bán ra một đôi này giá 200 ngàn.

Lâm Tiêu suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho bố.

Điện thoại vừa kết nối, Lâm Tiêu lập tức nhõng nhẽo: “Cha, con gái cha bị người ta bất nạt nè!”

"Sao vậy? Ai lại bắt nạt con gái yêu của chúng ta vậy?" Bố Lâm Tiêu ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.


“Lần này con cùng mấy đồng nghiệp đi công tác, kết quả là các cô ấy đều mang theo túi hàng hiệu, còn mỉa mai nói con dùng túi kiểu dáng cũ đã lỗi thời, con cảm thấy rất là mất mặt.”

“Cho nên... cha, người cho con một ít tiền mua túi mới đi, chắc cha cũng không hi vọng con gái mình bị người ta xem thường phải không?”

Bố Lâm cáu kỉnh cười nói: “Nha đầu thúi, đừng có diễn nữa, không phải là muốn mua túi mới sao? Mua đi, cha có chút tiền đều cho cô hết, 60 ngàn đủ rồi chứ!”

“Không đủ, cha, con muốn 200 ngàn.” Lâm Tiếu nói.

“Cái gì? 200 ngàn! Không được, cái này đắt quá Tiêu Tiêu. Làm người không nên ganh đua quá như vậy, một cái túi 200 ngàn chỉ để thể hiện bản thân, cha không biết người đồng nghiệp của con là ai? Một tháng chỉ kiếm được chút tiền lương, lấy đâu ra 200 ngàn để mua túi, con không được mua.”

Lâm Tiếu vẻ mặt chua xót nói: "Nhưng con đã trả tiền cọc 20 ngàn tệ rồi, nếu không mua, con sẽ không lấy lại được tiền đâu."

Bố Lâm bất lực thở dài: "Thôi, chờ một chút, 200 ngàn tệ nhiều như vậy, cha phải hỏi ý kiến của mẹ con.”

“Cảm ơn cha, cha là tốt nhất, con yêu người nhất.” Lâm Tiêu hôn vào điện thoại vui vẻ chờ tin tức tốt.

Lâm Tiêu cùng bố Lâm hai người đúng là một giuộc, chiêu thức cũng cực kỳ giống nhau. Lúc này bố Lâm đang cùng vợ mình nói chuyện, bố Lâm muốn mua một đôi hạch đào giá 400 ngàn.

Mẹ Lâm đương nhiên không đồng ý, kết quả hắn bắt chước con gái, nói rằng mình đã giao 60 ngàn tiền cọc, không mua không được. Lâm gia là một gia đình tiết kiệm, cho nên sẽ không muốn mất đi tiền đặt cọc một cách vô lý như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK