Tần Lãng gật đầu nói: "Chiều nay khi chúng ta chơi ở dưới nhà, Vũ Đồng và Điềm Điềm đã chơi rất vui vẻ. Một chị một em. Huyên Huyên cũng thích cô bé đó, luôn miệng gọi em gái. Lúc ấy, anh cũng không để ý lâm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ban đầu Khả Hinh và hai bạn mới chơi cùng khá vui vẻ, nhưng sau đó dần trở nên không sôi nổi nữa. "
Tô Thi Hàm nói: "Chuyện này em biết. Lúc đó anh còn nói với em, Khả Hinh có vẻ mệt mỏi, không có tỉnh thần như anh chị”
"Ừm, nhưng anh đoán sai rồi. Khả Hinh không mệt, mà là vì thấy anh chị chơi với bạn khác, cho nên hờn dỗi."
Câu nói của Tần Lãng khiến Tô Thi Hàm cảm thấy rất mới lạ. Nhìn cô con gái nhỏ đang ủ rũ ở đãng kia, cô cười tủm tỉm nói: "Không thế tin được Khả Hinh của chúng ta khi còn nhỏ đã bá đạo như vậy, vì chuyện này mà nổi cơn ghen”
Tân Lãng nói: "Bởi vì trước đây các con còn nhỏ, chúng ta không thường xuyên đưa chúng ra ngoài chơi. Bây giờ chúng đã có ý thức xã hội, sau này chúng ta nhất định phải năng đưa chúng ra ngoài và gặp gỡ một số bạn mới. Khả Hinh sẽ tự khắc hiểu được, mọi người cùng nhau chơi sẽ rất vui”
Tô Thi Hàm gật đầu, "Vâng, Khả Hinh chắc là vì không có khái niệm kết bạn và giao tiếp xã hội mạnh mẽ như anh chị, nên nó thích cách thức trước đây hơn, chính là chỉ có ba người chơi với nhau mỗi ngày."
"Nhưng mà, chúng ta cũng phải nghĩ cách. Em xem, nhìn Khả Hinh ngồi đó một mình đáng thương biết bao? Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Anh vừa thấy Huyên Huyên đã bò qua phía Khả Hinh chơi mấy lần rồi, nhưng Khả Hinh đều phớt lờ, thãng nhỏ chắc cũng khá buồn bực rồi”
Tân Lãng nhìn ba đứa bé chiến tranh lạnh nói: “Không sao. Đợi lát ăn tối xong, để chúng nghỉ ngơi một chút. Buổi tối cùng nhau chơi trò chơi, tranh thủ lúc chúng chơi, giải quyết chuyện xung đột nhỏ này luôn."
Tô Thi Hàm gật đầu, đẩy nhanh tốc độ ăn.
Phải nhanh chóng hòa giải cho các bé. Ba đứa trẻ đang trong chiến tranh lạnh trông thật ủy khuất.
Sau bữa tối, Tân Lãng nhờ các bảo mẫu tháo hết những chiếc kẹp nhựa dùng để phơi tất xuống. Tổng cộng có 23 chiếc. Hẳn cầm những chiếc kẹp này cùng Tô Thi Hàm đi vào khu vui chơi của bọn trẻ.
"Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con đến chơi trò chơi nào!"
"Hôm nay, baba đã chuẩn bị cho các con một trò chơi mới mà con chưa chơi bao giờ đó nha."
Huyện Huyên và Vũ Đồng bò đến trước tiên, Khả Hinh cũng nhìn họ, ánh mắt có chút bị rung động.
Sau khi tự mình ngồi xuống, Vũ Đồng quay lại nhìn em gái, mở miệng gọi em gái. Nhưng nhớ ra chuyện vừa rồi em gái không chịu chơi với mình, cô bé lại ngậm miệng lại.
Khả Hinh ở phía kia cũng nhìn chị gái, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Tân Lãng nhìn cảnh này, mỉm cười bất lực, vẫy tay với Khả Hinh: "Khả Hinh, đến đây chơi với baba và mama nào."
Hân cố ý nói rằng chơi với baba và mama. Điều này giống như cho cô bé một bậc thang, Khả Hinh cuối cùng cũng chậm rãi bò qua.
Ba bạn nhỏ ngồi một hàng đối diện với người lớn, nhưng Khả Hinh cố tình ngồi cách xa anh chị của mình hơn một chút
Cô nhóc này có vẻ vẫn còn giận dỗi.
Tân Lãng không vội, lấy ra mấy cái kẹp đã được tiệt trùng rồi nói: "Các con, hôm nay baba cùng các con chơi một trò chơi mới nha'
Vừa nói, hẳn vừa lấy 4 cái kẹp, kẹp vào các phần khác nhau trên quần áo. Tô Thi Hàm ở bên cạnh hắn lập tức hợp tác, nói với các con: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, quần áo của baba bị kẹp rồi, không thể gỡ ra được. Chúng ta hãy giúp baba gỡ nó xuống, được không? "
Đầu tiên, côn làm mẫu tự mình lấy một cái kẹp ở, góc áo ra, sau đó khuyến khích ba bạn nhỏ giúp đỡ.
Bọn nhỏ rất hào hứng thể hiện trong trò chơi mới, Huyện Huyên là người đầu tiên trèo lên người Tân Lãng, chộp lấy một cái kẹp và gỡ nó ra.
Trò chơi này rất tốt cho việc rèn luyện động tác tỉ mỉ của trẻ, nó cũng liên quan đến khả năng cầm nắm của trẻ. Bởi vì quăn áo được kẹp giữ lại, muốn lấy ra dễ dàng thì phải ấn hai bên. Nếu không, chúng chỉ có thể dùng lực kéo xuống.
Các bạn nhỏ chưa nắm được sự khéo léo nên đã trực tiếp chọn cách giật kẹp ra khỏi quần áo.
Huyện Huyên rất nhanh gỡ xuống một cái kẹp, vui vẻ giơ lên cho Tần Lãng và Tô Thi Hàm xem.
“Huyên Huyên của chúng ta thật giỏi. Nhanh vậy đã giúp bố tháo ra rồi”
Huyện Huyên vui vẻ cười khúc khích, xoay người tiếp tục lấy, Tô Thi Hàm kéo cậu ấy xuống, nói: "Huyên Huyên, những cái còn lại để dành các em giúp, được không? Các con mỗi người một cái, đừng vội nhé”
Huyện Huyên nhìn mấy cái kẹp, tồi nhìn em gái, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Tần Lãng gọi Vũ Đồng. Vũ Đồng nhanh chóng gỡ xuống một cái kẹp, vừa thấy anh trai chỉ lấy một cái, cô bé rất hiểu chuyện để cái còn lại cho em gái nên ngoan ngoãn bò lại trong thảm.
Khả Hinh bị nội dung trò chơi hấp dẫn, tâm tình có vẻ tốt lên. Tân Lãng vừa mở miệng, cô bé lập tức bò về phía hắn.
Sau khi ba bạn nhỏ gỡ kẹp thành công, Tần Lãng nói với các bé rằng bước tiếp theo sẽ tăng độ khó lên.
Anh kẹp 6 cái kẹp nhỏ vào quần áo của từng bé và để các bé tự cởi, ai tháo ra trước có thể ăn sữa đậu.
Sữa đậu này là do Tân Lãng tự tay nấu bằng sữa bột. Vừa sạch vừa tốt cho sức khỏe. Sữa bột là sữa mà bọn nhỏ thường uống, mấy đứa nhỏ rất thích nó.
Để là người đầu tiên được ăn sữa đậu, các bạn nhỏ đã mạnh tay giật kẹp vẽ mình.
Vị trí của những chiếc kẹp này đã được Tần Lãng thiết kế cẩn thận. Hai cái ở gấu áo dễ tháo ra. Hai cái ở dưới cổ và ngực cũng không phải vị trí khó đối với bọn trẻ. Chỉ có hai cái kẹp bị Tân Lãng kẹp sau cánh tay của bọn trẻ, vì động tác của chúng bây giờ không được tốt lắm, muốn tháo chúng ra cũng không dễ dàng.
Rất nhanh, ba đứa nhỏ chỉ còn lại hai chiếc kẹp khó lấy ra.
Danh Sách Chương: