Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được” Tần Lãng không ngờ rằng cô dâu nhà mình còn quan tâm mà chuẩn bị sữa cho hắn.

Sau khi uống sữa xong, dưới sự dẫn dắt của ông “Tần, Tần Lãng và Tô Thi Hàm bắt đầu đi mời rượu từng bàn một.

Hôm nay ba bé cưng cực kỳ hưng phấn. Không biết chúng hào hứng khi nhìn thấy màu đỏ rực của lễ đính hôn hay là vui mừng khi biết hôm nay là tiệc đính hôn của cha mẹ chúng? Tụi nhỏ nằm trong xe đẩy, hai bàn tay nhỏ liên tục huơ huơ.

Giống như là đang vỗ tay tán dương tình yêu của cha mẹ.

Mời rượu xong, Tô Thi Hàm không ngửi thấy mùi rượu trên người Tần Lãng, đợi sau khi trở lại bàn tiệc chính bèn nhỏ giọng hỏi Tần Lãng nguyên nhân.

Tần Lãng nói cho cô biết mẹ hẳn đã thay rượu bằng Sprite rồi.

Tô Thi Hàm vừa nghe thấy câu này xong thì giơ ngón tay cái lên ở phía dưới bàn và nói: " Dì thật thông minh!"

Nếu thực sự uống một ly rượu trắng ở mỗi bàn, hôm nay tổng cộng có 25 bàn. Với 25 ly rượu trắng với rồng độ cồn cao như thế sẽ khiến dạ dày thực sự không chịu nổi.

Người bình thường chỉ cần 8 ly là đã say.

Hơn nữa uống quá nhiều rượu rồng độ cao đối với thân thể không tốt. Tô Thi Hàm cũng lo lắng chuyện này.

May mắn thay mẹ chồng cô nhanh trí sử dụng tuyệt chiêu đã thay rượu bằng Sprite.

Chuyện cô uống chính là nước đun sôi để nguội, bà Tần đã nói trước cho cô. Nhưng mà lúc ấy bà Tần cũng không nói với cô rằng Tần Lãng uống chính là Sprite.

Vi vậy cô không hề biết.

Tại bàn tiệc chính, Tần Lãng uống rượu thật sự chính là uống rượu trắng thật.


Ngồi ở trên bàn tiệc chính là các người lớn của hai bên gia đình.

Không thể lại uống Sprite để ứng phó được.

Phải uống thực sự.

Hôm nay, ông nội Tô Thi Hàm và Tô Vĩnh Thắng đều uống hơi nhiều.

“Ông nội Tô! Ông mua vé nên dời lại ngày kia. Ngày mốt cháu sẽ dẫn ông đi tham quan, khám phá phong cảnh thành phố Thiệu của chúng cháu” Tân Lãng cùng Tô Kiến Định vừa uống rượu vừa nói.

“Được” Tô Kiến Định nhấp một ngụm rượu gật đầu. Sau đó bởi vì uống quá nhiều nên bắt đầu nói nhiều hơn: “Tiểu Tân này! Sau này Thi Hàm của ta sẽ giao cho cháu. Thi Hàm ở nhà bởi vì là con một nên được nuông chiều từ bé nên nếu con bé có chỗ nào làm không tốt, cháu cứ nói thẳng với nó để nó sửa."

"Nếu con bé không thay đổi thì cháu có thể gọi cho ông nội."

"Ông nội giúp cháu nói chuyện với nó."

"Nếu hai người các cháu cãi nhau và con bé tức giận với cháu mà cháu không thể xử lý được. Không sao cả! Hãy gọi cho ông nội, ông nội sẽ giúp cháu giải quyết."

"Còn có...."

Tô Thi Hàm nhanh chóng giữ chặt lấy ông nội nhà mình: "Ông nội, ông là ông nội của cháu! Cháu mới là cháu gái ruột của ông mà, ông nói như vậy giống như Tần Lãng mới là cháu trai ruột của người vậy. Người cháu gái này của ông đang ghen tỵ đấy."

Tô Thi Hàm vừa nói xong, tất cả mọi người trên bàn đều bật cười.

Tô Vĩnh Thắng cũng cười nói: "Lãng Lãng à! Ông nội nói không sai, cứ nghe lời ông nội. Có đôi khi Thi Hàm rất cứng đầu, nếu hai đứa xảy ra mâu thuẫn mà con bé không nghe lời con thì có thể gọi điện thoại cho ông nội con hoặc ta. Chúng ta đến xử lý”

"Cha! Tính cách của con đâu có bướng bỉnh lắm đâu."


Làm gì có ai lại nói con gái chính mình như vậy?

Cô thật sự cảm thấy Tần Lãng chính là con ruột của cha mẹ cô, cô chỉ là được gả đến.

"Hahaha...." Hội người cao tuổi trên bàn tiệc chính lại cười lớn.

Tần Lãng nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô dâu nhà mình, thấp giọng cười nói: "Thi Hàm! Ông nội cùng cha em đều đang nói với anh biết để sau này anh nhường nhịn em, sao em lại nghe không hiểu chứ?”

“Thật sao?" Tô Thi Hàm chớp chớp mắt.

Chẳng lẽ thực sự là cô mang thai xong sẽ bị ngốc đi ba năm sao?

Hay là Tần Lãng đang muốn lừa gạt cô?

“Đương nhiên là đúng rồi” Tân Lãng nhìn cô vợ nhỏ ngốc nghếch đáng yêu, không nhịn được đưa tay vuốt chóp mũi cô.

Tối nay là bữa tối đính hôn của hẳn và Thi Hàm. Mẹ hẳn đã nói với hẳn rằng tối nay ba đứa nhỏ sẽ được chăm sóc bởi mẹ hắn, mẹ vợ và Cô cả. Để cho hắn cùng Tô Thi Hàm có thể trải qua không gian riêng của hai người bọn họ.

Tần Lãng thật sự rất mong chờ thời gian riêng tư này.

Lần trước hai người ở riêng trong phòng, lúc đó vẫn còn có Khả Hinh ở đó.

Chưa kịp hưởng thụ trọn vẹn thì hai tiếng sau Khả Hinh đã tỉnh dậy oa oa khóc kêu đói.

Làm cho hẳn cùng Tô Thi Hàm trở tay không kịp. Chỉ có thể kết thúc qua loa, nhanh chóng lại gần dỗ dành con gái nhỏ.


Đêm nay, hắn và Tô Thi Hàm có thể chơi đến tận cùng.

Hơn nữa, đêm nay Tô Thi Hàm sẽ nói cho hẳn biết bí mật nho nhỏ đó. Hắn rất mong chờ đêm nay!

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc và tiễn đi các khách mời, bà Tần kêu Tần Lãng và Tô Thi Hàm về nhà nghỉ ngơi trước. Giao việc tiếp theo của khách sạn cho bọn họ.

Bởi vì sau khi khách mời ra về vẫn còn phải xử lý vấn đề thuốc lá, rượu bia dọn dẹp cũng như thanh toán. Rồi còn phải ở lại nói chuyện, tán gẫu với khách mời ở lại trong khách sạn.

Ông Tần và bà Tần tiếp nhận những việc này. Để Tần Lãng và Tô Thi Hàm đưa các bé cưng về nghỉ ngơi trước.

Bởi vì Tần Lãng uống rượu nên không thể lái xe được, lập tức gọi tài xế chở bọn họ về nhà.

Về đến nhà, bế các bé cưng lên tầng 4 đặt vào trong nôi rồi Tần Lãng nắm xuống giường ngủ thiếp đi.

Bởi vì hôm nay hẳn uống rất nhiều rượu, nếu không phải đã cố gắng kiên trì thì lúc ngồi xe ở trên đường suýt chút đã ngủ gật vì say.

Cho nên sau khi đưa tụi nhỏ lên tầng xong, mí mắt hẳn cũng không thể nhấc lên nổi, lảo đảo ngã xuống giường.

Tô Thi Hàm kiểm tra tã lót của ba bé cưng thấy đều ổn cả bèn đến nhìn Tần Lãng, cô thấy Tần Lãng đã ngã trên giường ngủ rồi, giày và tất cũng chưa cởi ra. Ngủ như thế này sẽ không thoải mái.

Cô vội vàng đi tới rồi ngồi xổm xuống, cởi giày và tất cho Tần Lãng.

Sau đó đem hai chân Tần Lãng đang ở bên ngoài giường đẩy về giữa giường rồi đắp chăn bông đàng. hoàng cho hắn.

Lúc cô muốn đứng dậy, tay Tần Lãng đột nhiên quảng tới, ôm lấy eo thon của cô, ôm cô vào lồng ngực.

Hắn không mở mắt, trong miệng nồng nặc mùi rượu, kêu Tô Thi Hàm nghe lời, ngoan ngoãn bình tĩnh lại: "Vợ à, để anh ôm em một cái đi.”

Nghe được lời nói nhẹ nhàng của Tần Lãng, trong lòng Tô Thi Hàm mềm nhũn, ngoan ngoãn ngả vào trong vòng tay của Tần Lãng.


Mười phút sau.

Tô Thi Hàm cảm thấy thân thể có chút cứng đờ khó chịu.

Bởi vì cô trực tiếp nằm trong ngực Tần Lãng, hai chân buông thõng ra khỏi giường.

Bởi vì duy trì tư thế này khá lâu nên không được thoải mái.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tân Lãng đang ngủ thoải mái, cô cũng không lên tiếng cũng không nhúc nhích.

Nửa giờ sau, Tô Thi Hàm cảm thấy cơ thể mình tê dại.

Bốn mươi phút sau, tiếng khóc của oa oa của con nhỏ vang lên.

Sau đó Tô Thi Hàm mới nhẹ nhàng cử động bàn tay gần như tê dại của cô. Nhẹ nhàng buông tay Tần Lãng đang ôm eo cô ra sau đó trượt xuống giường như một con cá chạch nhỏ. Bởi vì như vậy sẽ không đánh thức Tần Lãng dậy.

Sau khi từ dưới đất bò dậy, cô lại đứng dậy đắp chăn bông kín kẽ cho Tần Lãng.

Di chuyển đôi chân và cánh tay tê cứng của mình, bước đến nôi ở bên cạnh phòng làm việc.

Thấy Vũ Đồng đang khóc, vừa nhầm mắt lại vừa khóc. Phát ra âm thanh oe oe.

Tô Thi Hàm bế Vũ Đồng lên và ngửi tã lót của bé cưng thấy vẫn ổn.

Biết đây là bé đói bụng.

Nhẹ nhàng dỗ dành, an ủi: "Vũ Đồng ngoan! Mẹ lập tức cho con bú ngay."

Bởi vì Tần Lãng đang ngủ trên giường, Tô Thi Hàm không tiện nằm trên giường cho Vũ Đồng bú nên cô ngõi trên ghế đầu trong phòng làm việc cho Vũ Đồng bú.

Sau khi cô bé bú được sữa, tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK