Nhà họ Tô.
Ba nhóc con đã chơi cùng Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn được một hồi lâu, lúc này đều mệt đến ngủ thiếp đi.
Phương Nhã Nhàn vừa vặn đi cửa hàng đồ trẻ em ở tầng dưới mua ba chiếc nôi, ba đứa nhóc được đặt thành một hàng ở trên giường, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tô Vĩnh Thắng thực sự là yêu thích không buông tay, thế nhưng bây giờ các cháu ngoại bảo bối đều đã ngủ rồi, cho nên ông không thể tiếp tục chơi đùa với bọn chúng. Vì vậy ông lập tức căm điện thoại ở bên cạnh chụp hình, vừa chụp vừa nói: "Các bé con thật là đáng yêu quá!"
Nói xong, lại cúi đầu nhìn mấy đứa nhỏ, càng xem. càng thấy vui vẻ.
Cũng không biết là Huyên Huyên mơ thấy cái tay nhỏ bắt đầu quơ múa lung tung, thấy nhóc con suýt thì cào đến mặt nhỏ. Tô Vĩnh Thẳng tranh thủ thời gian để điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cháu ngoại, phòng ngừa nhóc con tự làm bị thương chính mình.
Nhóc con thật sự là tỉnh nghịch, đi ngủ cũng không thành thật, nếu cào phải khuôn mặt nhỏ của mình thì phải sao đây.”
Lúc này, chuông cửa trong nhà vang lên, Tô Vĩnh Thẳng đoán là Tần Lãng và con gái ông trở về. Ông tranh thủ thời gian đặt cháu ngoại xuống, lui về sau mấy bước, lại khôi phục sắc mặt nghiêm túc.
Ông trầm mặt đi đến phòng khách ngồi uống. nước, Phương Nhã Nhàn thì đi mở cửa.
Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng đi vào, đầu tiên là chào hỏi.
Phương Nhã Nhàn thấy bọn họ cầm nhiều đồ như lập tức hỏi một câu: "Làm sao có nhiều đồ như vậy?"
Tăn Lãng nói: "Trong tay Thi Hàm là hành lý của chúng con, còn trong tay con là những quả tặng lúc nãy con chưa kịp mang lên. Lúc chạng vạng tối vì phải ôm bọn nhỏ nên chúng con không mang hết được đều đặt ở trong xe, lúc này mới cùng nhau mang lên."
Tô Vĩnh Thắng nghe vậy, không nhịn được nhìn sang bên này, nhìn thấy một thùng rượu Mao Đài cùng với một thùng quýt Nam Điền, còn có thuốc và mấy hộp trà tinh xảo, khóe miệng ông lập tức không nhịn được cong cong. Nhưng mà ông cũng không nói gì, giả vờ uống hai ngụm nước, lập tức xoay người về phòng ngủ của mình.
Sau khi vào cửa, cuối cùng ông cũng không nhịn được cười đắc ý một cái, nhỏ giọng nói: "Thẳng nhóc này cũng biết tính toán đấy!”
Thì ra không phải không mua quà cho ông, mà chỉ là chưa kịp mang lên thôi.
Trong lòng Tô Vĩnh Thắng thoải mái, lại lấy ra điện thoại xem ảnh của mấy đứa nhóc nhà bọn họ.
Ba đứa nhỏ này đúng là càng nhìn càng thấy. đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng không thấy chán!
Tô Vĩnh Thắng cao hứng không ngủ được, nhìn ảnh chụp trong xem trong điện thoại di động, dứt khoát mở Wechat của Lâm Hùng, đem bức ảnh gửi sang. Sau khi suy nghĩ một chút, lại gửi thêm một tin nhắn.
"Hừ, ba đứa nhóc lớn lên không giống Thi Hàm nhà chúng ta chút nào!"
Lâm Hùng lập tức trả lời tin nhắn.
"Ông Tô, ông đang khoe khoang đó à? Còn gửi ảnh bọn nhỏ cho tôi nữa chứ?”
Tô Vĩnh Thắng nhìn thấy câu nói này, trong lòng rất hài lòng, ông cũng không thèm trả lời tin nhắn của Lâm Hùng. Trên mặt nở một nụ cười đắc ý, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem ảnh của các bảo bối.
"Thật đáng yêu, thật không hổ là cháu ngoại của nhà họ Tô chúng ta!"
Nhìn thấy Huyên Huyên nẫm một mình, Tô Vĩnh Thảng không nhịn được nhìn nhiều mấy lăn, cười nói: "Đứa nhỏ Huyên Huyên này về sau nhất định sẽ làm lên việc lớn. Còn nhỏ như vậy đã dám tiểu lên người ông ngoại, về sau nhất định tương lai đầy hứa hẹn!"
"Vũ Đồng và Khả Hinh xinh đẹp như vậy, vẽ sau đến trường nhất định sẽ là hoa khôi nổi tiếng của trường họoI"
"Cháu trai và cháu gái của lão Tô này, chính là không tầm thường!"
- -
Trong phòng khách, Tô Thi Hàm chỉ huy Tân Lãng đem rượu, thuốc lá và mấy món quà còn lại cất kỹ. Quay đầu nhìn thấy bên cạnh có mấy chiếc nôi, cô có chút nghỉ hoặc.
Phương Nhã Nhàn nói: "Đây là mẹ vừa mua ở cửa hàng đồ trẻ em ở tầng dưới. Trong nhà chúng ta không có nôi, để mấy đứa nhỏ ngủ trên giường mẹ sợ buổi tối chúng không chịu nằm yên sẽ bị ngã, vẫn là nằm nôi an toàn hơn.”
Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng rất cảm động.
Phương Nhã Nhàn nhìn thoáng qua Tân Lãng, đi đến bên cạnh con gái cố ý nói ra: "Thi Hàm, tối nay để bọn nhỏ ngủ ở phòng con một mình con không tiện chăm sóc, mẹ ngủ với con."
Nói xong, bà lại nhìn về phía Tăn Lãng nói: “Tiểu Tần ở phòng ngủ cho khách nhé, dì đã dọn dẹp xong để dì mang cháu đi xem”
Phương Nhã Nhàn đưa Tân Lãng đến cửa phòng ngủ cho khách, sau đó quay người muốn kéo con gái đi.
Tô Thi Hàm quay đầu nhìn Tân Lãng, nhẹ nhàng lắc lắc vòng tay, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Tô Thi Hàm trở lại phòng ngủ của mình, trong lòng có cảm giác vô cùng thân thiết và quen thuộc.
Phương Nhã Nhàn nói: "Con đi lấy đồ chuẩn bị tắm đi, ở trên đường bôn ba hai ngày, chắc là cũng mệt mỏi."
Tô Thi Hàm gật gật đầu, sau đó đi lấy đồ rửa mặt của mình,
Phương Nhã Nhàn nhìn bóng lưng của con gái, trong lòng vô cùng cảm khái. Rõ ràng trước khi đi, con gái vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ của bà. Bây giờ trở về, đã trở thành bạn gái người khác và thành mẹ của ba đứa nhỏ rồi.
Phương Nhã Nhàn khẽ thở dài một tiếng hỏi: "Thi Hàm, ở Thượng Hải bên kia con ở chỗ nào?”
Tô Thi Hàm nói: "Mẹ, con và Tân Lãng thuê một căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách ở gần trường học,
Phương Nhã Nhàn nghe thấy con gái ở chung với Tân Lãng, lập tức ngẩng đầu lên, đôi lông mày thanh tú cũng nhíu lại.
Tô Thi Hàm nhìn sắc mặt mẹ cô không tốt, lập tức nói ra: "Mẹ, thật ra sau khi con mang thai thì đã rời khỏi ký túc xá. Bởi vì bụng lớn ở trường học sẽ bị mọi người soi mới, nhưng mà khi đó con ở một mình, thuê được một phòng chỉ có cầu thang bộ, gian phòng cũng tất nhỏ và cũ."
"Sau khi con hết thời gian ở cữ, Tân Lãng đã đến đón con. Còn thuê phòng ở bây giờ ở gần chung cư này luôn, trong tòa nhà này cũng có thang máy. Còn nữ: sau khi thuê phòng mới, Tân Lãng đã thuê người cải tạo lại. Không gian phòng ở cũng rất lớn nên vẽ sau chúng con đều ở bên đó."
Chút không thoải mái trong lòng Phương Nhã Nhàn rất nhanh lập tức tiêu tan.
Con gái bà đã có mấy đứa nhỏ, chắc chẳn không thể ở trường được, vừa nấy là bà không nghĩ tới điểm này.
"Vậy điều kiện trong nhà có được không? Trong nhà có ba đứa đứa nhỏ, đồ vật không được qua loa. Nhà mới ở fôc-man-đê-hít. Hơn nữa thời tiết ở Thượng Hải cũng ẩm ướt, quần áo của bọn nhỏ ngày nào cũng cần giặt, hai đứa làm thế nào? Trong nhà mua máy giặt với máy sấy khô sao?" Phương Nhã Nhàn ân cần hỏi han.
Tô Thi Hàm cười gật đầu: "Những thứ này Tăn Lãng đều đã cân nhắc đến. Mẹ, Tân Lãng còn cẩn thận hơn mẹ nghĩ nhiều đó. Máy giặt có, mà còn có bốn chiếc, quần áo của người lớn và trẻ nhỏ đều tách ra giặt riêng. Quần áo của Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh cũng tách ra giặt, máy sấy khô cũng có. Bình thường nếu không hong khô, bọn con sẽ phơi ở ban công, ánh nắng mặt trời cũng có thể sát khuẩn giống máy sấy khô.”
Thấy Phương Nhã Nhàn vẫn không yên tâm như. cũ, Tô Thi Hàm lập tức lấy điện thoại di động ra, cho bà xem ảnh mọi thứ trong nhà.
Phương Nhã Nhàn xem những tấm ảnh này, trong lòng có chút giật mình.
Phòng mà con gái nhà bà thuê ở Thượng Hải tuy. không lớn bằng nhà bọn họ, nhưng mà chim sẻ tuy nhỏ. lại có đầy đủ ngũ tạng. Giống như Tô Thi Hàm nói, Tân Lãng là người rất cẩn thận, trong nhà không có đồ dùng dư thừa, hầu hết đều là các đồ dùng thuận tiện cho sinh hoat hằng ngày.
Danh Sách Chương: