Ông Tần gật đầu
Quả thực muốn xem xem tài nghệ điêu khắc hạch đào của con trai mình như thế nào.
Tuy trước đây bà Tần nói rằng vì theo đuổi con
dâu cộng thêm có thiên phú, cho nên con trai bà mới học điêu khắc hạch đào. Thế nhưng mà bất kể một ngành nào, ví dụ như đầu bếp cũng cần phải được rèn luyện qua nhiều năm tháng, cần phải luyện tập nhiều thì cuối cùng mới đúc kết ra được kinh nghiệm.
Không phải chỉ đọc vài quyển sách hướng dẫn mà có thể làm ra những món mĩ vị.
Mà con trai ông mới học điêu khắc chưa tới một học kỳ đã có thể đạt trình độ ưu tú như vậy? Một đôi hạch đào bán ra được mấy trăm nghìn tệ?
Trong lòng ông Tân có chút không chắc chắn, vì vậy ông phải chính mắt nhìn thấy mới thực sự yên tâm.
Tiếp sau đây, ông lại hỏi Tần Lãng về thành tích thi cử.
Vốn dĩ còn nghĩ con trai không trượt môn hay thi lại là được rồi, thế mà không ngờ tới con trai không những không trượt môn mà còn thi đứng nhất lớp, còn có thể xin được học bổng!
Điều này khiến ông Tần ngây người, bà Tần ở trong phòng khách cũng nghe được lời nói của Tần Lãng. Cho nên bà nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Tần Lãng, hỏi hắn mọi chuyện có phải thật không?
Đừng vì khiến cho bọn họ vui, cho nên mới nói vậy?
Tần Lãng lấy điện thoại ra tra thành tích, sau đó đưa cho ông Tân xem, thấy vậy bà Tân cũng chạy lại nhìn
Biết rằng mọi chuyện là thật, hơn nữa dưới báng thành tích của Tân Lãng quả thực có thể nhìn thấy học bổng loại 1.
Ông bà Tân bất ngờ tới nỗi có chút mơ hồ.
Con trai nhà mình ưu tú tới nỗi khiến cho hai ông bà khó có thể tin được.
Không phải là không muốn tin con trai nhà mình ưu tú, mà là con trai mình hiện tại so với lúc trước đúng là chênh lệch một trời một vực!
Hồi năm nhất, thành tích các môn của Tần Lãng lúc nào cũng chỉ đạt đến mức qua môn.
Học kỳ một năm hai, thành tích cũng không hơn là mấy.
Nhưng mà học kỳ này lại còn đứng nhất trong lớp! Hơn nữa, học kỳ này Tân Lãng còn phải chăm sóc cho Tô Thi Hàm còn có ba đứa nhỏ nữa!
Thế nên làm gì có thời gian mà chuyên tâm học hành và ôn tập chứ?
Trong mắt hai người hiện lên đầy hai chữ nghi ngờ.
Tân Lãng mỉm cười giải thích: “Cha, mẹ! Hai người đừng kinh ngạc như vậy. Thực ra rất dễ hiểu mà, con dâu hai người là sinh viên giỏi của một trường đại học trọng điểm, đương nhiên thành tích thi của con trai cha mẹ sẽ không kém rồi."
“Trước kì thi cuối kì, Thi Hàm còn đặc biệt ôn tập giúp cho con nữa”
“Vì vậy con mới thi tốt như thế, nếu không thì chắc chắn con thi trượt mấy môn rồi”
Ông bà Tân quay qua nhìn về phía Tô Thi Hàm, cô có chút ngượng ngùng rồi giải thích về việc ôn tập cho Tần Lãng, cuối cùng tổng kết một câu: “Vẫn là do Tần Lãng thông minh, cháu chỉ giúp đỡ một chút thôi ạ”
Bà Tần hỏi một chút mới biết rằng con dâu mình là sinh viên nổi tiếng của đại học Thượng Hải
Đây là trường đại học năm trong dự án 985 và 211 vô cùng nổi tiếng.
Hơn nữa thành tích thi cuối kì các môn của con dâu môn nào cũng đứng nhất!
Có thể lấy được cả học bổng quốc gia!!!
Học bổng quốc gia vô cùng khó xin, chỉ có người xếp thứ nhất, thứ hai trong khoa mới có cơ hội.
Tuy rằng hai người không học đại học, nhưng mà lúc tụ tập với các phụ huynh cùng tuổi. Bọn họ cũng thích nói đến chuyện học hành của con trẻ, vì vậy cũng biết được những điều này.
Con trai mình có thể nhận học bổng đó chính là một niềm hãnh diện. Nhận được học bổng quốc gia thì có thể thoải mái mà khoe khoang với bạn bè rồi
Con dâu nhà mình trong khoảng thời gian này mang thai, vậy mà còn thí được hạng nhất toàn khoa. Hơn nữa, còn lấy được cả học bổng quốc gia.
Điều này khiến ông bà Tân vô cùng ngơ ngác.
Đây đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết đây mà!
Bây giờ con nhà người ta lại trở thành con dâu nhà mình, điều này khiến hai ông bà cười không khép được miệng.
Con dâu có tướng vượng phu, không chỉ khiến tiền tài đi lên, mà còn khiến cho con đường học tập đi lên nữa!
Bà Tần càng ngày càng thích Tô Thi Hàm rồi.
Sau khi Tân Lãng và ông Tân ăn xong. Lúc này ba đứa nhỏ cũng chơi mệt rồi, bà Tân và Tô Thi Hàm lập tức bế bọn nhỏ lên phòng của Tần Lãng.
Ở trên đó đã có sẵn chiếc nôi mà bà Tần chuẩn bị cho bọn nhỏ.
Tân Lãng xuống tăng một mang đồ của bọn nhỏ lên trên tầng, gồm tã, khăn ướt dùng cho trẻ nhỏ, bình sữa, quần áo..
Có rất nhiều đồ là do Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đi dạo rồi mua cho bọn nhỏ.
Thế nên cốp sau nhét đầy ắp đồ.
Vốn dĩ Tân Lãng định thay tã cho bọn nhỏ, nhưng mà bà Tần lại nhanh tay hơn. Bà bảo anh đi lấy đồ rong cốp ra, còn việc thay tã và bón sữa thì để cho bà và Tô Thi Hàm làm.
Tần Lãng bất lực mỉm cười nhìn về phía Tô Thi Hàm.
Hắn vào đây là vì sợ Tô Thi Hàm sẽ cảm thấy ngại khi ở một mình cùng với mẹ.
Tô Thi Hàm gật gật đầu với anh.
Sau khi Tân Lãng xuống dưới tầng, bà Tần và Tô Thi Hàm cho bọn nhỏ tắm rửa trước, thay tã sau đó thay quần áo.
Bà Tân chơi cùng bọn nhỏ sau đó hỏi Tô Thi Hàm: “Thi Hàm, Dì có chuyện muốn nói với cháu."
Nguyên nhân bà Tân đuối Tăn Lãng xuống dưới tầng là vì bà muốn nói chuyện riêng với Tô Thi Hàm.
“Vâng” Tô Thi Hàm ngồi ngay ngắn.
“Thi Hàm! Không biết cháu đã nghe Tần Lãng nói về tình hình gia đình chúng ta chưa? Trước đây gia đình chúng ta phá sản. Sau đó có nợ bên ngoài, tuy rằng nợ này đã trả xong rồi, nhưng mà.
Bà Tần còn chưa nói hết Tô Thi Hàm đã lập tức đáp: "Dì à! Tân Lãng đã nói hết những chuyện này với cháu rồi, còn chuyện sính lễ thì Dì đừng lo lắng, cứ để cháu và Tần Lãng giải quyết là được ạ”
“Đứa trẻ ngốc này! Đây không phải là vấn đề sính. lễ, Dì đang lo lẳng Tân Lãng không nói rõ tình hình gia đình với cháu thôi."
“Còn nữa, Thi Hàm à! Cháu học trường đại học trọng điểm Thượng Hải mà Tân Lãng nhà Dì chỉ học trường đại học tư nhân bình thường thôi, khác biệt rất lớn với trường của bọn cháu”
“Rồi điều kiện gia đình nhà Dì cũng có cách biệt khá lớn với gia đình cháu”
“Dì muốn biết! Do sinh bọn nhỏ nên cháu mới quyết định ở bên Lãng Lãng, hay là thực lòng muốn ở bên thằng bé?”
“Cháu có thể nói thật với Dì không?”
“Bởi vì hiện giờ cháu vẫn còn nhỏ, không biết con đường hôn nhân dài như thế nào. Hôn nhân chính là chuyện cả một đời đó”
Tô Thi Hàm có hơi căng thẳng, cô ngồi nghiêm chính hai tay đan chặt vào nhau, lông mi khẽ run. Giọng nói mềm mại nhưng lại rất kiên định: “Dì à! Cháu không phải vì sinh bọn nhỏ nên cháu mới ở bên Tần Lãng đâu ạ.”
“Là vì muốn ở bên Tần Lãng nên cháu mới sinh ra bọn nhỏ.”
“Cháu thích Tân Lãng! Thế nên chuyện này không có liên quan gì với chuyện anh ấy học trường nào, hoàn cảnh ra sao, vì cháu thích là con người Tân Lãng. Hơn nữa anh ấy cũng vô cùng xứng đáng để cháu thích” Nối tới cuối, gương mặt nhỏ nhẳn của Tô Thi Hàm còn hơi ửng hồng, cô xấu hổ không dám nhìn vào mắt bà Tần.
Sau khi bà nghe được những lời này của Tô Thí Hàm, khuôn mặt bà lập tức giãn ra, nở một nụ cười: “Được! Xác nhận với cháu những việc này Dì cũng yên tâm rồi.”
Tên của bọn nhỏ đều là do cháu và Tần Lãng đặt sao? Tên của chúng nghe thật hay”
Tô Thí Hàm nói với bà Tăn về chuyện đặt tên cho ba đứa nhỏ, bà Tăn nghe vậy hết mực khen Tô Thí Hàm thông minh. Nghĩ ra được cách thú vị lại có thế khiến cho bọn nhỏ tham gia vào việc chọn tên cho mình, đúng là rất có ý nghĩa.
Trên tầng, bà Tần và Tô Thi Hàm đang nói chuyện. Ở dưới tăng, sau khi Tân Lãng đã chuyển hết đô lên tầng hai, lập tức đỡ ông Tân vào trong phòng của ông.
Đầu tiên hẳn xem giấy kiểm tra ngày hôm qua của ông.
Hắn tỉ mĩ xem từng bức hình trong từng trang
bệnh án, chỗ nào không hiểu hắn sẽ dùng điện thoại lên baidu hoặc tiktok xem.
Sau khi xem xong bản bệnh án, hắn gật đầu nói “Đúng là không có vấn đề gì lớn! Cha, con đỡ cha nằm xuống sau đó xem tình trạng xương hông của cha”
Ông Tần thấy con trai mình xem bệnh án rất nghiêm túc, hơn nữa còn tự lên mạng tra cứu học tập rồi đọc tài liệu gì đó.
Điều này khiến ông vô cùng chấn động,
Bởi vì ông và bà Tân là người hoàn toàn không biết đọc bệnh án cùng với xem ảnh chụp X quang, toàn bộ phải mang tới cho bác sĩ xem. Bác sĩ giải thích cho họ thì họ mới hiểu.
Không gặp con trai có nửa học kì thôi mà đã có sự thay đổi lớn như vậy rồi
Ông cũng không nói nhiều, được Tần Lãng dìu rồi nằm xuống giường.
Sau khi Tân Lãng kiểm tra xương hông cho ông xong, hẳn ấn vào vài chỗ rồi hỏi ông có đau hay không.
Cuối cùng tổng kết lại, hắn nói: “Quả thực xương không bị tổn thương, nhưng mà bị căng cơ thắt lưng. Cha, con giúp cha xoa bóp một chút, sau đó con sẽ kê một toa thuốc rồi đi tới tiệm thuốc Đông y bốc thuốc cho cha. Sau khi lấy về, để cho mẹ giúp cha sắc thuốc uống,"
Bởi vì trước đây khi còn chưa làm ông chủ lớn, ông Tần đã tự lực cánh sinh. Cho dù có mở quán cơm, cũng là tự mình làm. Sau này mới thu nhận học trò, sau khi mở càng ngày càng nhiều quán ông Tân mới không tự tay làm nữa, mà chuyển sang làm ông chủ để quản lý.”
Nhưng mà, trước đây khi còn làm đầu bếp cũng gặp tình trạng căng cơ thắt lưng này rất nhiều lần rồi.
Mấy cái nồi trong quán đều rất to. Hơn nữa còn rất nặng, lại còn phải xóc chảo... cho nên cần rất nhiều lực ở cơ tay và cơ lưng.
Trước đây lúc việc làm ăn còn tốt, ngày nào ông Tần cũng xào nấu không ngừng.
Sau một ngày bận rộn, đến tối lưng đau tới nỗi không dậy nổi. Nhưng mà nhìn thấy một ngày kiếm được nhiều tiền thì lại tràn đây mong đợi về tương lai, như vậy dường như lưng không còn đau nữa
Nhưng mà khi bệnh tật đã ăn sâu vào trong người, cho dù ông có là ông chủ lớn. Có thường xuyên đi trị liệu vật lý, nhưng mà như vậy cũng không giải quyết được dứt điểm, chỉ căn hoạt động mạnh một chút là lưng sẽ đau ngay.
Ví dụ như sau 5 năm bị phá sản, mệt mỏi khiến lưng ông lại đau.
Nhưng mà vì phá sản rồi, ông không nỡ đi trị liệu nữa. Buổi tối bảo bà Tân bôi một chút dầu sau đó giúp ông xoa bóp, hoặc là dán cao dán... như vậy thì có thể đỡ hơn một chút.
Sau khi cảm nhận được tay nghề xoa bóp của Tần Lãng, ông Tân có hơi kinh ngạc. Bởi vì trước kia khi còn có tiền ông đã từng không ít lần trị liệu bằng phương pháp này, thế nên ông khá hiểu biết về phương diện này.
Đặc biệt chính là mới qua vài phút, mà ông cảm thấy lưng mình đã nóng lên. Chắc chắn đó là kết quả của việc thực hiện đúng phương pháp.
Bởi nếu xoa bóp mà không đúng vị trí các huyệt thì cho dù có xoa bóp ba tiếng đồng hồ cũng sẽ không nóng được.
Nhưng mà, nếu đúng huyệt thì sẽ nóng rất nhanh.
Sau khi lưng nóng thì cơn đau cũng giảm đi, rất thoải mái. Ông Tăn không kìm được mà khen Tần Lãng: “Lãng Lãng, con học được tài nghệ này từ ai vậy? Giỏi thật đấy!"
Tần Lãng mỉm cười nói: "Là của một thầy thuốc. đông y ở Thượng Hải ạ”
“Vậy lúc nào quay về Thượng Hải nhất định phải tới thăm người ta. Tới lúc đó cha chuẩn bị cho con chút quà, chắc thầy Đông y này cũng đã đem tay nghề tổ truyền đều truyền lại cho con rồi phải không? Ông Tần nói.
Danh Sách Chương: