“Thi Hàm, chúng ta ra ngoài chơi đi. Hôm nay trông Huyên Huyên đã khá hơn rất nhiều. Có cha mẹ ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, chúng ta cũng không cần lo lắng”
Nghe xong lời Tân Lãng nói, trong lòng Tô Thi Hàm nghĩ đến cha mẹ đang mong đợi nên gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, Tô Thi Hàm có chút lơ đềnh. Tân Lãng vừa lái xe vừa nằm tay cô, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu Thi Hàm, sức khoẻ của Huyên Huyên đã khỏe hơn rồi. Hơn nữa các bé cưng cũng đang lớn lên từng ngày. Người làm cha mẹ như chúng ta cũng nên học cách buông tay lúc thích hợp."
Tô Thi Hàm gật gật đầu, cố gắng hít sâu một hơi nói: "Anh nói đúng, em không thể đặt hết tâm tư vào các bé cưng được. Như vậy về sau lớn lên các con sẽ cảm thấy áp lực
“Đúng thế! Hiện tại các con còn nhỏ. Chúng ta có thể làm bạn với chúng nhiều hơn một chút. Nhưng về sau bọn trẻ trưởng thành chính là trời cao mặc chim bay, chúng ta chỉ có thể yên lặng ở nhà chờ đợi” Tần Lãng nói.
Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm đến đảo Ngô Chi Châu. Đây là hòn đảo đẹp nhất Tam Á, bờ biển rộng mấy ngày hôm trước bọn họ đều đã chơi qua. Hôm nay Tân Lãng dự định mang vợ đi trải nghiệm một nơi vui chơi hoàn toàn khác biệt.
Có một tour du lịch trực thăng ở trên đảo Ngô Chỉ Châu. Ngồi trên trực thăng có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp trên bầu trời.
Hai người lên trực thăng, khi độ cao tăng lên từng chút một, mọi thứ trên mặt đất dần thu nhỏ lại, càng ngày càng có nhiều cảnh vật lọt vào tầm mắt.
“Đẹp quá” Tô Thi Hàm không khỏi cảm thán thốt lên khi nhìn cảnh biển bên dưới
"Thiên nhiên thực sự quá tuyệt vời!"
Tô Thi Hàm vui vẻ quay người lại, một hộp quà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô. Tân Lãng dịu dàng nhìn cô.
Tô Thi Hàm sững sở trong giây lát, sau đó trái tim của cô bị chấn động bởi sự ngạc nhiên lớn này.
“Thi Hàm, phong cảnh trên trời cao rất đẹp nhưng anh cảm thấy không có vẻ đẹp nào có thế so sánh được với em”
"Đây là quà anh chuẩn bị cho em, mở ra xem thử đi."
Khoảnh khắc này thực sự rất lãng mạn.
Ở bên ngoài là trời cao, phía dưới là thiên nhiên tươi đẹp. Trời biển cùng một màu mà trên trực thăng chỉ có hai người bọn họ ngồi ở khoang sau.
Tiếng gió rít bên tai, trước mắt là người mà mình muốn trân trọng nhất trong cuộc đời.
Còn có một món quà lãng mạn.
Tô Thi Hàm căm hộp quà, mở nắp ra thì thấy bên trong có hai chiếc bông tai ngọc trai nhỏ.
Viên ngọc trai có màu hồng nhạt. Nhìn qua cũng. không hoàn toàn là hình tròn nhưng ở phía trên mặt cũng không thấy khuyết điểm nào.
"Đây là...."
Đôi bông tai ngọc trai này hình như không phải mua. Nếu là bông tai ngọc trai mua ở cửa hàng thì những viên ngọc trai chắc chẵn sẽ tròn và đều. Mà hầu hết ngọc trai trong cửa hàng đều có màu trắng.
"Còn nhớ hôm đó chúng ta đi lặn biển có một cái vỏ sò dính lên trên chân chèo của em không. Lúc đó anh mang theo về, sau này lại phát hiện bên trong có mấy viên ngọc trai. Anh đã lựa chọn mấy viên ngọc trai nhìn tốt nhất làm cho em đôi bông tai này đấy” Tần Lãng nói.
Tô Thi Hàm rất kinh ngạc, một mặt là do Tân Lãng tự tay làm bông tai. Mặt khác, cô thật sự không ngờ ngày đó hai viên ngọc trai này lại nằm trong vỏ sò đó.
“Em có thích món quà này không?” Tân Lãng hỏi.
Tô Thi Hàm nhanh chóng gật đầu: "Thích."
"Đây sẽ là một trong những món đồ trang sức yêu thích nhất của em!”
“Một trong số đó?" Tần Lãng nhướng mày tỏ vẻ có chút không hài lòng với thứ hạng này. Đôi bông tai hắn làm cho vợ mà chỉ có thể là một trong những món đồ cô yêu thích.
Tô Thi Hàm cười nhẹ, vừa đeo bông tai vào lỗ tai của mình vừa nói: "Đương nhiên là một trong số đó rồi! Bởi vì em biết sau này anh sẽ tặng em rất nhiều đồ trang sức, còn cả những trang sức bằng vàng trước đây anh đã tặng em. Đó là những món trang sức mà em yêu thích nhất. Chỉ cần là do anh tặng, chúng đều là thứ tốt nhất trong trái tim em!”
Nghe cô nói lời này, Tần Lãng cười mãn nguyện nói: "Ừm, anh rất hài lòng với câu trả lời này đó nha."
Tô Thi Hàm lè lưỡi tỉnh nghịch nói: "Tân Lãng, anh không cảm thấy thua thiệt sao?"
“Hả?” Tân Lãng tự hỏi.
"Anh nghĩ xem. Em chỉ nói một câu như vậy, về sau anh sẽ phải đưa cho em thật nhiều đồ trang sức mới được. Như này không phải thiệt thỏi cho anh thì là gì? Tô Thi Hàm cười nói.
Tần Lãng cũng mim cười, nắm lấy tay vợ nói: "Đây không phải là thiệt thòi. Mua quà tặng cho em rồi nhìn em đeo trang sức anh tặng sẽ chỉ làm cho anh thấy vui vẻ thêm mà thôi”
"Chờ sau này chúng ta chuyển sang nhà mới. Anh sẽ điêu khắc cho em một cái hộp đựng trang sức thủ công cực kỳ xinh đẹp và tỉnh xảo, còn phải lớn nữa. Như vậy thì sau này các loại trang sức anh tặng cho em có thể đựng vào đó. Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để giúp em lấp đầy chiếc hộp trang sức lớn này”. Đam Mỹ Hiện Đại
Tô Thi Hàm mím môi hồng, nghe những lời yêu thương cảm động này của hắn, trái tim cô như có dòng nước ấm chảy qua. Thật ấm áp lại hạnh phúc.
Quan trọng không phải là các trang sức đó mà lời hứa hẹn cả đời.
"Được! Cả đời này em cũng chỉ đeo trang sức do anh tặng”
"Cảm ơn anh! Tăn Lãng. Em rất thích đôi bông tai ngọc trai này. Em nghĩ đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong chuyến đi của em."
Tân Lãng cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô.
Giờ khắc này hành động lớn hơn tất cả lời nói.
Sau khi cả hai kết thúc chuyến đi trên trực thăng, Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm đến nhà hàng hải sản. Thưởng thức bữa tối lãng mạn dành cho hai người.
Đến hơn 5:00 chiều mới về đến nhà. Lúc bọn họ nắm tay nhau bước vào cửa, trong ánh mắt nhìn về phía nhau tràn ngập dịu dàng cùng ngọt ngào.
Khi bà Tân và Phương Nhã Nhàn nhìn thấy ánh mắt hai con mình như vậy. Hai người không khỏi nhìn nhau cười thầm.
Xem ra kế hoạch của hai bà đã thành công rồi!
Danh Sách Chương: