Cho nên thứ sáu tuần này, nhìn ba đứa bé đang chơi đùa trên thảm, bước tới nói với bọn họ: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, baba đưa các con đi tìm mama, có được không?”
Bọn nhỏ nghe thấy là đi tìm mama thì lập tức vui vẻ gật đầu, Tân Lãng trực tiếp lái xe đưa bọn nhỏ đi đến công ty.
Tô Thi Hàm lúc này còn đang bận rộn trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy Tân Lãng và ba đứa nhỏ thì kinh ngạc hỏi: "Tân Lãng, tại sao anh lại mang theo các con tới đây?"
Tân Lãng nói dối không chớp mắt: "Các con ở nhà khóc rất nhiều, nói nhớ mẹ. Anh không còn cách nào nên mới đưa chúng đến đây."
Ba đứa nhỏ nói không trôi chảy, cũng không biết baba dùng chúng làm lá chắn, nên chỉ biết nhìn thấy mama thì vô cùng vui mừng, chạy về phía Tô Thi Hàm.
Ôm ba đứa bé trong tay, trái tim của Tô Thi Hàm dịu đi ngay lập tức.
Tối hôm đó, cuối cùng thì Tô Thi Hàm cũng đi làm về đúng giờ, lúc 6:30.
Nhìn thấy bọn nhỏ cực kỳ dính với mình thì ánh mắt của Tô Thi Hàm đầy xót xa và tội lỗi.
"Mama xin lỗi các con nha. Gần đây mama bận quá nên không có thời gian chơi cùng con. Các con có thể tha thứ cho mama không? Đợi đến khi mama hết bận thì mama nhất định sẽ chơi cùng các con nha.”
Cô dịu dàng dỗ dành bọn trẻ, Tân Lãng không nhịn được thì thào: "Vợ à, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng những các con không chịu nổi mà anh cũng không chịu nổi. Tuy rằng công việc rất quan trọng, nhưng chuyện của công ty thật sự không cần phải vội như vậy. Em cũng không cần phải lo lắng như vậy! Không phải ngay từ đầu chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao? Chúng ta nhất định phải điều phối tốt giữa công việc và gia đình cơ mà."
Tô Thi Hàm nghe vậy, nghiêm túc nhìn hắn gật đầu, "Được, em sẽ chú ý!"
"Từ ngày mai trở đi, em sẽ cố gắng hết sức để điều phối giờ giấc làm việc. Em sẽ dành nhiều thời gian hơn cho anh và các con."
Vào đầu tháng 3, Tân Lãng đang bận rộn làm việc trong phòng thì Vương Thế Duy bất ngờ đến thăm còn mang theo rất nhiều quà.
Nhìn Tân đại sư Lãng đi ra, Vương Thế Duy kích động cực kỳ nói: “Tân đại sư, tôi có một tin tức tốt muốn nói cho cậu biết."
"Vợ tôi đã mang thai rồi!"
"Vốn dĩ hôm nay chúng tôi muốn đến cùng nhau, nhưng vợ của tôi vừa mới mang thai. Bác sĩ nói rằng trong ba tháng đầu phải dưỡng thai thật tốt. Dù sao thì cả hai chúng tôi đều không còn trẻ cho nên tôi mới đến đây một mình.”
"Đợi đến khi được ba tháng thì vợ chồng tôi sẽ đích thân mời gia đình cậu đến ăn tối, sau đó chúng ta cùng chúc mừng chuyện này nhé."
Tần Lãng nghe xong lời của ông ta thì trên mặt lộ ra nụ cười.
“Chúc mừng ông, chẳng mấy chốc sẽ được làm cha rồi.”
“Đúng vậy! Vợ chồng tôi rất vui khi nghĩ đến điều này. Tân đại sư, cảm ơn thầy rất nhiều vì điều này. Vợ chồng tôi rất vui mừng, cho đến khi biết tin có thai, chúng tôi lập tức muốn cảm ơn anh."
“Chúng tôi muốn có con đã mười mấy năm rồi. Nếu không phải là gặp được cậu thì chỉ sợ cả đời này chúng tôi cũng không có cơ hội được làm cha mẹ.”
Tân Lãng pha cho ông ta một ly trà. Vương Thế Duy không giấu được sự vui mừng, có thể thấy được ông ta thực sự rất vui vẻ.
“Tân đại sư, lúc trước tôi muốn gửi cho cậu chút thù lao, nhưng mà cậu lại nói chờ đến khi mang thai rồi lại nói. Bây giờ vợ tôi rốt cuộc cũng đã mang thai rồi, tôi cảm thấy thù lao này. chắc chắn cậu phải nhận đó nha. Bằng không thì chúng tôi trong lòng sẽ rất áy náy đó.”
Tân Lãng nói: “Chuyện thù lao ông cứ tự quyết định là được rồi! Thực ra trong lĩnh vực Đông y và Phong thuỷ đều không có. định giá rõ ràng. Hơn nữa tất cả mọi thứ đều là ông tự mình mua. Tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp một phần kỹ thuật."
Chuyện xem phong thủy coi trọng nhất chính là duyên phận, cho nên Tân Lãng chưa bao giờ hỏi đối phương muốn đưa bao nhiêu tiền, bình thường đều là đối phương đưa ra bao nhiêu thì hẳn nhận bấy nhiêu.
Thật sự sẽ không có ý nghĩa gì nếu nó được định giá rõ ràng.
Vương Thế Duy có lẽ đã đoán được chuyện này, cho nên sau khi nghe xong thì lấy trong túi ra một tờ hợp đồng, đưa tới trước mặt Tân Lãng.
Tân Lãng nhìn xuống, thấy đó là hợp đồng mua bán nhà, chính là căn mà hắn muốn mua.
“Không phải hoa viên Vân Hinh vẫn còn đang xây nên chưa bàn giao nhà sao? Tại sao có thể có hợp đồng mua bán nhà rồi?"
Vương Thế Duy cười một cái nói: "Đúng vậy! Theo lý thì khu đó vẫn đang được xây dựng nên sẽ không có hợp đồng mua nhà.
Chỉ là tôi đã gặp chủ đầu tư của họ và thảo luận trước. Dù sao, ngôi nhà sẽ còn vài tháng nữa là bàn giao rồi nên làm hợp đồng mua bán nhà trước cũng không thành vấn đề, nhưng giá nhà vẫn để trống vì phải tính theo giá nhà lúc đó.”
"Nhưng tôi đã ký và đóng dấu vào hợp đồng này. Tôi sẽ thanh toán chỉ phí nhưng ngôi nhà vẫn sẽ là của cậu. Đây là hợp đồng của căn nhà mà cậu đã đặt cọc.”
Tân Lãng nghe xong lời này thì trầm mặc. Đây chính là Vương Thế Duy muốn trực tiếp tặng nhà.
Vương Thế Duy thấy hắn không nói lời nào thì vội vàng nói:
“Tân đại sư, cậu nhất định phải nhận cái này, nếu không vợ chồng tôi sẽ rất ái náy đó."
"Tôi đã từng nói, tôi muốn trả thù lao cho cậu, nhưng khi đó cậu nói rằng điều này tùy theo tâm ý là được. Nhưng mà tôi cảm thấy việc cậu có thể giúp chúng tôi có thể có con của mình thì bao nhiêu tiền tôi đều có thể chấp nhận. Nếu cậu không nhận thì trong lòng của hai chúng tôi sẽ rất khó chịu.”
"Trước khi tôi đến đây, mấy ngày qua vợ chồng tôi đã suy nghĩ và nghĩ rằng món quà này sẽ phù hợp nhất. Dù sao thì đây là ngôi nhà này mà cậu thích. Hơn nữa đến lúc đó chúng ta còn có thể làm hàng xóm của nhau. Căn nhà của tôi cũng mua trong khu vực này, ở bên cạnh nhà cậu đấy.
Đến lúc giao nhà thì tức sẽ thanh toán luôn căn nhà của cậu, số tiền này coi như là thù lao