Buổi tối Tô Thi Hàm về đến nhà. Tân Lãng nói tin tức này cho Tô Thi Hàm và đưa hợp đồng cho cô xem.
Sau khi đọc xong, Tô Thi Hàm ngạc nói: "Như vậy sau này chúng ta không cần phải trả tiền nữa sao?”
“Chồng... Anh thực sự là rất lợi hại, trực tiếp dùng năng lực. của mình mua nhà mà không cần chúng ta phải trả tiền! Hì hì.”
Tân Lãng cười nói: “Vốn tiền cũng đã chuẩn bị đủ rồi. Tiền mà nhà máy kiếm được gần đây cũng đủ để chúng ta mua một căn nhà và sống ở Thượng Hải mà."
"Nhưng bây giờ cũng tốt. Trong lòng của hai vợ chồng Vương Thế Duy biết ơn anh, vợ chồng bọn họ cảm kích và áy. náy. Lấy tiền hay nhận phòng đều giống nhau thôi mà.”
"Vậy bây giờ chúng ta nói tin tức này với cha mẹ đi. Mẹ luôn lo lắng về việc chúng ta mua nhà ở Thượng Hải. Tuy về sau có kiếm được tiền thì mẹ không nhắc lại nữa, nhưng nếu mẹ biết rằng có người mua nhà cho chúng ta thì chắc chắn sẽ vui vẻ hơn." Tô Thi Hàm cười híp mắt nói.
Vì vậy Tần Lãng lập tức nói tin tức này cho bà Tân biết. Quả nhiên bà Tần rất vui vẻ. Trước đây điều bà Tần lo lắng nhất chính là chuyện hai người họ mua một nhà ở Thượng Hải, nhưng bây giờ bà hoàn toàn không phải lo lắng chút nào nữa.
Khi Tô Thi Hàm nói tin tức này cho Phương Nhã Nhàn thì Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng cũng rất vui mừng. Nhưng hai người bọn họ không giống bà Tân. Ngay từ đầu bọn họ chưa bao giờ lo lắng chuyện Tần Lãng và Tô Thi Hàm mua nhà ở Thượng Hải.
Dù sao cũng chỉ là mấy chục triệu thôi, nếu đến lúc đó hai đứa thực sự không đủ tiền thì vợ chồng già bọn họ cũng có thể lấy ra ít tiền cho hai người.
Bây giờ đã có người tặng nhà thì tất nhiên sẽ tốt hơn rồi.
Phương Nhã Nhàn nghe nói là Vương Thế Duy cảm tạ Tân Lãng đã giúp vợ chồng bọn họ mang thai thì lập tức tự tin nói:
“Quá tốt rồi! Xem ra ở phương diện này Tân Lãng cũng rất lợi hại."
"Vợ chồng Vương Thế Duy điều trị sớm hơn chúng ta một tháng, vậy mẹ và cha con có thể cũng sẽ sớm mang thai phải không?"
“Mẹ, tình huống của mẹ và cha không giống vợ chồng họ. Không phải bây giờ mẹ đang uống thuốc tránh thai sao? Mẹ. chắc chắn sẽ không thể thụ thai vào lúc này đâu." Tô Thi Hàm nói.
"Nhưng mẹ không cần phải lo lắng. Tân Lãng đã nói không sao cả, vậy thì nhất định là có thể mang thai."
Phương Nhã Nhàn gật gật đầu, nói: “Ừm. Đương nhiên là mẹ tin tưởng vào y thuật của Tân Lãng. Một tuần này mẹ đã uống thuốc tránh thai xong rồi. Đầu tuần đã đến ngày kinh nguyệt, lượng vẫn còn nhiều. Hai ngày này có thể sẽ kết thúc."
“Tân Lãng nói chờ sau khi mẹ hết kinh nguyệt thì sẽ châm cứu cho mẹ và cha con. Vậy mấy ngày này mẹ sẽ cùng cha con chuẩn bị đi Thượng Hải một chuyến.”
"Vâng, được ạ! Vừa hay dạo này công ty của con bận rộn quá nên không có nhiều thời gian ở nhà để chơi với bọn nhỏ. Đến lúc đó cha và mẹ ở đây thêm vài ngày nữa, vừa điều dưỡng thân thể vừa có thể giúp chúng con chăm sóc bọn nhỏ. Bọn nhỏ chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn thấy cha mẹ.”
Hai ngày sau, hai người Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đến Thượng Hải.
Bây giờ bọn nhỏ đã được 11 tháng rồi. Chúng đã có thể đi lại, còn có thể nhảy. Hơn nữa cũng có thể nói nhiều từ hơn trước và đã học được rất nhiều từ vựng mới.
Tuy giọng nói còn hơi ngọng nghịu nhưng giọng nói của em bé đều nghe rất dễ chịu.
Ngay khi Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng vào nhà thì bọn nhỏ lập tức vui vẻ chạy về phía hai người, trong miệng vẫn còn không ngừng gọi ông bà ngoại.
Giờ các bé đã có thể gọi ông bà ngoại thuần thuật, không còn gọi ông hay bà giống như trước. Âm thanh đáng yêu kia đã khiến trái tim của Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đều tan chảy.
Hai người vội vàng bế bọn nhỏ lên, và chơi đùa với chúng một lúc. Lúc này Phương Nhã Nhàn vẫn chưa thấy Tô Thi Hàm. Trong nhà, ngoại trừ Tân Lãng thì cũng chỉ thấy ba vị bảo mẫu.
“Tần Lãng, Thi Hàm đâu rồi?” Phương Nhã Nhàn hỏi.
“Mẹ, Thi Hàm đang đi làm ở công ty nên khoảng 7 giờ tối sẽ về.
“Hôm nay không phải là chủ nhật sao? Làm sao vẫn còn đi công ty làm việc?” Phương Nhã Nhàn cau mày.
Bây giờ Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều đang đi học, cho nên bà và Tô Vĩnh Thắng mới cố ý chọn chủ nhật để đi qua đây.
“Gần đây, Thi Hàm bận làm phim hoạt hình nên cuối tuần thường làm thêm giờ ở công ty.” Tần Lãng nói.
Phương Nhã Nhàn nghe vậy thì mím môi im lặng.
Buổi tối, khi Tô Thi Hàm về nhà thì Tân Lãng đang ở trong bếp nấu ăn. Phương Nhã Nhàn lặng lẽ kéo con gái sang một bên nói chuyện.
“Thi Hàm, sao gần đây con lại bận quá vậy? Ngay cả cuối tuần mà vẫn còn ở lại công ty làm thêm giờ, chuyện này là sao?"
Tô Thi Hàm nói: "Con muốn làm xong phim hoạt hình càng sớm càng tốt. Mẹ, Tân Lãng đã duyệt chỉ hơn 100 triệu cho con, nên con không muốn làm anh ấy thất vọng. Chỉ phí đầu tư ban đầu của công ty quá cao, con hy vọng có thể phát hành nó càng sớm càng tốt. Như vậy thì có thể nhanh chóng thu hồi lại vốn.”
“Con suy nghĩ như vậy là tốt nhưng mà hiện tại con quá bận rồi.
Ngay cả gia đình cũng không để ý tới nữa, công việc của Tân Lãng còn bận hơn của con. Tam Tần Trai làm ăn tốt như vậy, trong tay nhất định có đơn đặt hàng lớn giá trị mấy chục triệu.
Con không thể đưa tất cả chuyện trong nhà và bọn nhỏ đều giao cho Tân Lãng hết như vậy được."
"Mẹ thấy ba đứa nhỏ cũng gần một tuổi rồi, giờ cũng đã đến lúc cai sữa. Nếu để bọn nhỏ cai sữa thì hai người các con cũng sẽ nhẹ nhõm hơn một chút."
“Cai sữa?”