Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lãng nói: “Yên tâm đi, cha không có việc gì, quyết định này anh cũng có hỏi ý kiến của cha, là cha đồng ý cũng chính cha nói ra."

“Tần Quyên mấy năm nay làm quá nhiều chuyện quá đáng, cha một mực vẫn nhớ đến tình nghĩa chị em, thế nhưng hiện tại một nhà Tần Quyên ngày càng quá phận, cha cũng không thể nhịn được nữa”

"Kỳ thật, cha bên kia còn tốt, ngược lại thì mẹ tức giận không nhẹ. Tân Quyên hôm nay buông ra một đống lời nguyền rủa, mẹ nghe đến mấy thứ này cảm thấy rất đau lòng, có lẽ trong lòng bây giờ vẫn không thoải mái.”

Tô Thi Hàm nói: “Vậy anh gọi video cho mẹ, hiện tại thời gian không quá muộn, anh gọi video báo bình an, thuận tiện cho bọn nhỏ nói chuyện cùng mẹ vài câu để an ủi mẹ đi."

Nhìn thấy cô vợ của mình hiểu chuyện như vậy, Tân Lãng trong lòng rất cao hứng, gật đầu lấy điện thoại di động ra gọi video cho bà Tân.

Sau khi video kết nối, đầu dây bên kia là mặt của ông Tần.

“Cha? Bọn con gọi video báo bình an, mẹ đâu rồi ạ”

Ông Tân sắc mặt có chút kỳ quái, nụ cười lộ ra không tự nhiên, nói: "Mẹ con đang bận, Lãng Lãng! Con về nhà rồi à?"

Tần Lãng gật đầu, đưa camera về hướng tới Tô Thi Hàm cùng bọn nhỏ.

“Thi Hàm” Ông Tần mim cười, cùng con dâu chào hỏi.


"Cha, cha cùng mẹ đều khỏe chứ ạ? Lần này không cùng Tân Lãng về thăm hai người được, chuyện trong nhà con nghe Tân Lãng kể lại rồi, cha cùng mẹ đừng buồn quá." Tô Thi Hàm nói.

Ông Tăn gật đầu, vừa cười cùng cháu trai cháu gái vừa nói chuyện với bọn họ.

Tần Lãng nghe thấy giọng của cha, đưa camera chuyển về nói: "Cha, có phải sau khi con đi có chuyện gì xảy ra không? Mẹ đi đâu rồi ạ?”

“Không có việc gì, mẹ con đang ở dưới nhà bận rộn một chút” Ông Tân vẫn không muốn nói.

Tân Lãng nói: “Cha, cha cứ thế này bảo con với Thi Hàm làm sao yên tâm ở Thượng Hải đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì cha cũng không chịu nói cho bọn con biết”

Nghe hẳn nói như thế, ông Tân thở dài, nói: "Con trai, thật sự không có việc lớn gì. Chính là sau chuyện sáng sớm, Tần Quyên đến nhà thân thích ồn ào một trận, nói nhiều lời khó nghe, mẹ con sau khi biết tức giận không chịu được đang ở trong phòng nghỉ ngơi, cô cả con đang ở trong phòng nói chuyện với mẹ con, con yên tâm, không có việc gì đâu”

Đều tức giận đến như vậy mà còn nói không có việc gì?

Tần Lãng nhíu mày, Tô Thi Hàm ở một bên giữ chặt cánh tay hắn, nói: “Cha, cha cầm điện thoại đưa cho mẹ, để bọn con nói chuyện với mẹ vài lời”

Ông Tần nghe con dâu nói như vậy, đành phải gật đầu cầm điện thoại đi vào

Đi vào phòng, bà Tân vô lực nói: “Con trai gọi điện báo bình an phải không? Ông không nói cho con biết chuyện tôi không thoải mái đấy chứ?”

Ông Tần nhìn bà một cái, trực tiếp đưa điện thoại qua.

Mặt bà Tân xuất hiện ở trong màn hình, trên mặt còn nước mắt đọng lại, sắc mặt cũng rất khó nhìn.

Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng của mẹ, cảm thấy rất đau lòng.

Tô Thi Hàm an ủi võ về hắn, sau đó chuyển camera sang bọn nhỏ.

“Các con, tới cùng bà nội nói chuyện đi nào!"

Ba đứa bé ngẩng đầu lên, ba khuôn mặt tươi cười lập tức xuất hiện trong điện thoại, bà Tân nhìn thấy ba đứa nhỏ trên mặt cũng nở nụ cười.


“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, bà nội có chút không thoải mái, các con an ủi bà nội một chút được không nào?"

"Bà nội!" Huyên Huyên rất nhanh bò tới, cầm đồ chơi ở trước điện thoại lắc lư, giống như muốn khoe cho bà Tân đồ chơi mới của mình.

“Ấy! Cháu ngoan của bà, bà nội ở đây” Bà Tần nói một câu, nước mắt đột nhiên lại rơi xuống.

Huyện Huyên nhìn thấy bà nội khóc, có chút sửng sốt, thằng bé ngây ngô bỏ đồ chơi trong tay xuống, cả khuôn mặt đều nhăn lại, tay nhỏ suốt ruột đập lốp bốp trên màn hình điện thoại

Tần Lãng thấy thế, nói: “Mẹ! Mẹ đừng nóng giận, mẹ xem này, Huyên Huyên đang đau lòng vì mẹ muốn lau nước mắt cho mẹ đây."

Bà Tần nghe thấy thế, vội vàng bảo Tần Mai đưa khăn giấy lau nước mắt đi, nhìn Huyên Huyên trong video nói: “Cháu trai nhà ta thật ngoan, bà nội không khóc, bà nội chỉ là bị bụi vào mắt mà thôi”

“Bà nhìn thấy cháu trai cùng cháu gái đáng yêu, tâm tình của bà cũng tốt hơn rồi nha.”

Bà Tân ngoài miệng thì nói thế, nhìn thấy bọn nhỏ đáng yêu như thế, trong lòng không khỏi nghĩ tới lời của Tần Quyên hôm nay.

Tân Quyên tức điên lên cái gì cũng dám nói, đầu tiên là nguyền rủa nhà máy nhà bọn họ, sau đó đến ba đứa nhỏ cũng không buông tha, nói rất nhiều lời khó nghe.

Nếu không phải như vậy, bà Tân cũng không tức giận đến ngã bệnh.

Bà Tần nước mắt không ngừng, Vũ Đồng cùng Khả Hinh bên kia rất nhanh cũng chú ý tới. Vũ Đồng bò qua, liên tục gọi “Bà nội”, Khả Hinh ở đẳng sau, nhìn thấy bà Tần khóc đứa nhỏ lập tức cũng buồn theo, nước mắt rơi theo, trong miệng còn kêu “Bà nội”


Bà Tần nhìn ba đứa nhỏ đều an ủi bà, trong lòng vừa cao hứng vừa khó chịu.

Ba đứa nhỏ nhà bà ngoan như vậy, đáng yêu nhu thuận như vậy, thật sự không hiểu sao Tân Quyên có thể nhẫn tâm rủa ra miệng như thế!

Bà Tân nhìn bọn nhỏ vì mình mà khóc, tranh thủ thời gian điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, lau sạch nước mắt, trấn an bọn nhỏ bên kia.

“Khả Hinh ngoan, Khả Hinh không khóc, bà nội cũng không khóc, được không nào?”

“Vũ Đồng, bà nội nghe thấy cháu gọi bà rồi, bà nội hiện tại tâm tình tốt hơn nhiều rồi nha!"

“Huyên Huyên nhà chúng ta muốn lau nước mắt cho bà nội đúng không? Cháu xem nước mắt của bà nội đều được con lau sạch rồi, bà nội hiện tại không khổ sở chút nào!”

“Ba đứa chính là niềm vui của bà nội, bà nội vừa nhìn thấy bọn con, tâm tình liền tốt lên nhiều. Ba bảo bối nhà chúng ta ngoan nhất, là những đứa nhỏ đáng yêu nhất thế giới”

Nhìn thấy bà Tần giống như bình thường nói chuyện với bọn họ, cảm xúc bọn nhỏ mới tốt lên.

Lúc này, Vũ Đồng căm đồ chơi đến trước mặt màn hình, nói với bà Tân: “Bà nội chơi, chơi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK