Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hoảng như vậy chính là do nhiệt độ trên trán hai đứa quá nóng.

Không phải là sốt nhẹ. Nhẹ nhất là sốt vừa hoặc. là sốt cao.

Hai đứa còn nhỏ như vậy, vừa mới đầy ba tháng mà thôi. Nếu phát sốt cao thế này cô không dám nghĩ tới chuyện ảnh hưởng tới đầu óc của hai bé.

Bà Tân vào phòng, hỏi tình trạng của bọn nhỏ. Tân Lãng lấy kẹp nhiệt độ từ trên người Vũ Đồng ra nhìn con số hiển thị trên đó, sắc mặt hắn thấy đổi, nói: “Không tốt! Tận 39 độ, sốt cao quá rồi”

Hắn lại nhanh tay đo nhiệt độ cho Khả Hinh, là 38,5 độ. Cũng là sốt cao.

Hắn cũng đo cho Huyên Huyên một cái, nhiệt độ. của Huyên Huyên là nhiệt độ thường chỉ có 37 độ.

“Đi bệnh viện đi.”

Bà Tân nói: “Sốt cao thế này phải đi bệnh viện. Nếu là sốt nhẹ thì chúng ta có thể tự hạ nhiệt độ ở nhà nhưng sốt cao thì..”

Hai mắt Tô Thi Hàm đỏ lên, nhanh chóng ôm lấy Vũ Đồng, còn Tân Lãng thì bế Khả Hinh lên.

Bà Tần cũng muốn đi cùng bọn họ nhưng trong nhà còn có Huyên Huyên đang ngủ, nếu để ông Tân một mình trông Huyên Huyên thì không được.

Huyện Huyên nếu khóc hay đái đầm, với cánh tay bị thương của ông ấy thì không thể nào chăm sóc dỗ dành được.

“Mẹ! mẹ ở nhà đi. Con và Thi Hàm đưa hai đứa nhỏ tới bệnh viện”

Bà Tân lắc đầu nói: “Hai đứa mỗi người bế một nhóc, đợi lát nữa làm sao xếp hàng nộp phí hay làm gì đó được. Phải có người đi cùng ở cạnh để giúp hai đứa chứ”


“Trước tiên chúng ta xuống lầu đã, đưa Huyên Huyên xuống ngủ ở tầng hai. Sau đó mẹ gọi đi Hạ tới giúp trông Huyên Huyên đêm nay.”

Tần Lãng gật đầu: "Vâng."

Tân Lãng đưa Khả Hinh cho bà Tần bế, Tô Thí Hàm và bà đưa hai đứa nhỏ xuống lầu trước. Tần Lãng một tay ôm Huyên Huyên, một tay nhấc xe đẩy trẻ em gấp gọn lại mang xuống tầng hai.

Ông Tần ở phòng khách tầng hai nghe cha mẹ con nói chuyện với nhau, biết hai cháu gái mình bị sốt ông cũng lo lắng muốn chết. Muốn trông Huyên Huyện cho họ để còn đưa hai đứa nhỏ tới bệnh viện.

Nhà dì Hạ ở ngay đầu con phố này, cách nhà Tăn Lãng rất gần.

Tân Lãng sắp xếp cho Huyên Huyên xong đâu vào. đấy, cầm lấy thẻ căn cước của mình và sổ hộ khẩu, thẻ bảo hiểm của Vũ Đồng, Khả Hinh đặt trong một cái túi.

Ngay khi bọn họ xuống tầng một thì dì Hạ cũng tới cửa nhà, bà tới giúp trông Huyên Huyên để ba người Tân Lãng đưa hai đứa nhỏ đi bệnh viện.

Tô Thi Hàm và bà Tân ngồi vào xe, Tân Lãng đợi hai người cài dây an toàn xong mới nói.

“Mẹ, chúng ta đi bệnh viện nào bây giờ? Bệnh viện thành phố hay là viện Đông y? Hay là phòng khám tư?" Tân Lãng đổi với mấy chuyện này cũng không hiểu rõ lắm.

"Trước kia lúc ở cử đều là gọi y tá trong trung tâm đ ến, mấy đứa nhỏ có chuyện gì đều là bác sĩ ở trung tâm xem xét và chăm sóc.

Sau khi ở cữ thì mấy đứa nhỏ đều khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh lần nào.

Bà Tần nói: “Đi bệnh viện Bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em. Lãng Lãng, con cứ lái xe đi mẹ chỉ đường cho."

“Con trước tiên hãy quay đầu xe lại.”


“Vâng! Mẹ và Thi Hàm đều cài dây an toàn rồi chứ?” Tân Lãng hỏi xác nhận.

Bởi vì hẳn đang rất vội, đợi lát nữa khẳng định sẽ. chạy rất nhanh. Nên hắn phải xác nhận rõ xem mẹ và Tô Thi hàm đã cài chặt dây an toàn chưa. Như vậy mọi người đều an toàn.

"Cài rồi."

Tô Thi Hàm thì đã không thế nói nổi gì nữa, hai mắt đỏ ngầu, bên trong chứa đầy nước mắt. Cô cúi đầu, căn cái khăn mềm liên lục lau mồ hôi cho Vũ Đồng đang nằm trong lòng mình.

Tần Lãng quay đầu xe xong. Bà Tần nói: “Tới phía trước thì rẽ phải, sau đó đi thắng”

Bây giờ đang là giờ tan tầm, đúng ngay lúc cao. điểm nên có rất nhiều xe. Ngay sau khi Tân Lãng rế phải vào đường lớn thì lập tức nhìn thấy từng dãy xe nối đuôi nhau.

Tô Thi Hàm cuống lên:"Kẹt xe sao?"

Hai mắt Tần Lãng híp lại, cầm vô lăng nói: “Thi Hàm! Mẹ! Hai người ngồi vững nhé!"

Nói xong Tần Lãng lái xe xuyên qua giữa những hàng xe.

Đây là lúc rất cần kỹ thuật lái xe.

Tô Thi Hàm và bà Tân đều cảm thấy khiếp vía hãi hùng. Nhưng nhìn thân xe ổ định, lại nghĩ tới đứa nhỏ trong lòng đang phát sốt, hai người cũng chẳng nhiều lời. Hai người ôm chặt đứa nhỏ, giữ vững thân mình.

Ở giữa hai hàng xe có một khoảng trống nhỏ, nhưng nhiều người không dám đi vào chỗ đó bởi khoảng cách ấy rất nhỏ, sợ va quệt vào xe khác.


Tần Lãng trực tiếp lái xe vào khoảng trống đó, khoảng cách giữa xe hẳn và xe khác chỉ còn vỏn vẹn chưa đến 5cm, nhưng không đụng vào bọn họ mà lái đi băng băng. Hành động này của hắn dọa cho hàng xe hai bên trái phải giật nảy mình.

“Bố khỉ! Khoảng cách như vậy mà hẳn cũng có thể luồn lách được? Kỹ thuật lái xe thật tốt. Làm tôi sợ muốn chết!”

Mấy người phía sau nhìn thấy Tần Lãng lái xe như

vậy, cũng đều giật mình không thôi: “Kỹ thuật lái xe đó thật tuyệt! Khe nhỏ như vậy mà cũng lái qua được, là tôi thì còn lâu tôi mới làm được như thế.”

“Tên lái BMW này có thể đi làm một tay đua xe đấy."

Người khác đang khen ngợi kỹ thuật lái xe của hẳn, nhưng lúc này Tân Lãng căn bản không có tâm tư. để quản những thứ này.

Hân chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đưa hai đứa nhỏ tới bệnh viện Bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em.

May mà sau khi Tân Lãng kích hoạt khả năng lái xe thì kỹ thuật lái xe của hắn đã được nâng cao nhiều. Từ đường phụ tiến vào dòng xe cộ còn chưa quá một trăm mét, hẳn đã vượt ba cái đèn giao thông.

“Mẹ, còn xa không?” Tân Lãng hỏi

“Không xa! Tới đèn đỏ tiếp theo thì rẽ trái, đi thẳng tới sườn núi rồi rẽ phải là tới. Nhưng mẹ đang lo chỗ ấy không có nơi đỗ xe tốt” Bà Tân sốt ruột nói.

Bệnh viện Bảo vệ sức khỏe bả mẹ và trẻ em ở ngày trung tâm thành phố. Nơi này là một con đường hoàng kim, ở đây có các cửa hàng lớn, quầy thuốc, đường dành riêng cho người đi bộ.

Lưu lượng xe cộ qua lại ở đây rất lớn.

Hôm nạy lại còn là thứ hai, hiện tại là 5 giờ 40 phút chiều, cũng là giờ cao điểm tấn tận làm.

Lúc Tăn Lãng lái xe tới bệnh viện, đúng là không có một chỗ đỗ xe nào còn trống.

Trong bệnh viện không có chỗ đổ xe, không thể lái vào trong.


Bà Tân cuống lên, Tô Thi Hàm cũng lo lắng.

Bà Tần nuốt nước bọt nói: “Cửa ra vào của bệnh viện này chen lấn nhau quá. Bệnh viện Bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em mới thì chưa sửa xong, chẳng có một chỗ đỗ xe nào ra hồn.”

“Vậy phải làm sao đây? Dừng xe ở bên kia đường, quá nguy hiểm.”

Bởi vì bên kia đường có một hàng xe đậu sẵn, bọn họ nếu dừng lại để xuống xe chỉ có thể dừng ở lòng đường. Thế nhưng ở đây có rất nhiều xe máy, xuống xe ở vị trí đó rất không an toàn.

Huống chỉ hai người bọn họ còn đang ôm hai đứa nhỏ bị ốm, như thế lại càng không an toàn hơn.

Tần Lãng chắc chắn sẽ không để họ xuống xe ở đó.

“Mẹ, Thi Hàm, hai người đừng nóng vội. Con vừa nhìn thấy một chỗ đỗ xe” Cái chỗ đỗ xe kia ở trên vỉa hè, mà chỗ đó lại cạnh bên cột nước cứu hoả. Nhiều người không dám đậu xe ở đó vì sợ đụng phải cột nước cứu hoả này.

Nhưng Tần Lãng đánh giá một chút, hẳn có thể dùng kỹ thuật mà đỗ ở đó.

Bây giờ Tần Lãng đang lái xe tới đó, bắt đầu cho xe dừng lại.

Bên cạnh có người đứng xem, nhiệt tình nhắc nhở, cho hắn ở đó khó đỗ xe lắm. Từng có người cứng đầu cứng cổ, không đụng tường nam thì không quay đầu. Tên đó cứ thế lái xe vào, ngay lập tức đụng vào rào chân bảo vệ.

Mà thân xe Tân Lãng còn rất dài, muốn đỗ trong đó còn khó hơn.

Người kia tốt bụng không muốn hân tốn sức, bắng không sau đó lại còn phải sửa xe tốn tiền.

Bà Tân hỏi người nọ xe xung quanh đây còn có chỗ đỗ xe nào khác không. Người đó nói điểm đỗ xe đó ở rất xa, nó ở một con đường khác, thậm chí bãi đỗ trong siêu thị cũng có rất nhiều xe.

Bỗng Tân Lãng di chuyển xe, bởi vì hắn ước lượng được hắn có thể đỗ xe ở nơi đây.

Hắn đánh vô lăng, trực tiếp đưa xe vào chỗ đỗ, thân xe lướt qua cột cứu hoả chỉ có 5cm, cả xe toàn bộ nằm gọn vào ô đỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK