Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Tân Lãng lại tiễn ông Tân ra sân bay.

Đây cũng là lần đầu tiên ba đứa nhỏ đến sân bay. Chúng đã bị thu hút bởi kiến trúc ở đây.

Nhưng khi ông Tần đang đi lấy vé, ba đứa nhỏ nhận thức được rằng có lẽ sắp phải chia tay ông nội.

Ba đứa nhỏ mím môi lại, may mà cũng không khóc toáng lên.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bác nhìn thấy ba đứa con của Tân Lãng. Ông nói với ông Tần: "Ông thật may' mắn! Cháu trai cháu gái đều có cả, con trai lại xuất sắc giỏi giang, còn có một cô con dâu xinh đẹp nữa.”

"Lần này khởi nghiệp, ông không tiếp tục kinh doanh nhà hàng nữa sao? Sao lại đổi thành sản xuất đầu gội đầu? Tôi thực sự sợ ông lại mất tiền! ”

Ông Tần vẫy tay, mỉm cười với Tân Lãng và những người khác, tồi đáp lời Ngô Bác: "Nói thật với ông, tôi làm việc cho con trai trong nhà máy sản xuất đầu gội đầu này.”

“Lãng Lãng nhà ông muốn mở nhà máy sản xuất đầu gội đầu sao?" Ngô Bác kinh ngạc nhìn Tân Lãng, người mới chỉ 20 tuổi còn đang ôm một đứa bé cách đó không xa.

"Trước đó, có nghe ông Tân kể rằng Tần Lãng điêu khắc và đã mở một cửa hàng chuyên điêu khắc. thủ công.

Ông cũng thấy chiếc xe mà Tần Lãng chở ông Tân đêm đó. Một chiếc BMW trị giá hơn 600.000 tệ.

Ông biết Tân Lãng mở cửa hàng, kiếm được không ít. Tuy nhiên, không nghĩ Tân Lãng lại có thể mở xưởng sản xuất đầu gội đầu.

Vì mở nhà máy kiểu này, vốn đầu tư ban đầu cần khoảng vài triệu tệ.

Tần Lãng có nhiều tiền tiết kiệm vậy sao?

Ông Tần gật đầu “Ù! Lãng Lãng nhà tôi đã sáng. chế ra loại đầu gội ngăn rụng tóc và thuốc phục hồi giúp mọc tóc. Tôi đã cho vài người thân dùng thử, hiệu quả rất ổn.”


Ông Tần trò chuyện với Ngô Bác rồi bước vào. phòng chờ.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm dỗ dành ba đứa trẻ. Lúc này Tô Thi Hàm nhận được điện thoại của Tô Vĩnh Thắng, hỏi xem ông Tăn lên máy bay chưa. Cô đáp, ông Tần vừa vào sảnh chờ, giờ bay là 6 giờ chiều.

Máy bay sẽ cất cánh sau một giờ nữa.

Tô Vĩnh Thẳng trấn an Tô Thi Hàm và Tăn Lãng, khi ông Tân đến Quảng Châu, mọi chuyện đã có ông lo. Tối nay ông ấy sẽ cùng Phương Nhã Nhàn đích thân đi đón ông Tần.

Sau khi cúp điện thoại, tài xế mà Tân Lãng gọi cũng vừa tới cổng sân bay.

Vi bây giờ ba đứa bé mới được 4 tháng rưỡi, xương cột sống chưa phát triển hoàn thiện. Nên việc cho bọn trẻ ngồi ghế trẻ em trong cả quãng đường sẽ. không tốt cho cột sống.

Về nhà bây giờ chỉ có hai người lớn là hẳn và Tô 'Thi Hàm, cho nên hắn phải gọi người lái xe thuê. Hắn và Tô Thi Hàm thay nhau bế ba đứa trẻ, làm sao để thời gian chúng ngồi ghế trẻ em trong xe ít nhất có thể.

Về đến nhà là đúng sáu giờ rưỡi tối.

Hôm nay bọn trẻ ra ngoài đã mệt, nên ngủ gật trên đường về nhà.

Đến nhà, cả hai đặt con lên giường trong phòng. Kiểm tra tã thì phát hiện, tã của Huyên Huyên đã đầy rồi.

Cả hai thay tã cho ba nhóc tỳ rồi nhẹ nhàng kê gối vào đầu và đắp chiếc chăn nhỏ cho chúng.

Rời khỏi phòng, Tô Thi Hàm cũng kiệt sức.

Hiện tại, hai đứa nhỏ nhất là Vũ Đồng và Khả Hinh cũng nặng 7kg.

Bế con cả quãng đường dài, cánh tay Tô Thi Hàm thật sự rã rời. Bởi vì Tô Thi Hàm không tốt chất thân thể tốt như Tân Lãng, hơn nữa thân thể cô so với những cô gái khác còn kém hơn.

Tân Lãng thì không có vấn đề gì cả.

Hắn ở bên cạnh xoa cánh tay giúp Tô Thi Hàm, hỏi cô tối nay muốn ăn gì

Tô Thi Hàm kéo Tân Lãng, để hẳn cũng nằm trên sô pha: “Chồng à! Anh không căn phải bận rộn nữa, để em gọi dì Vương tới giúp chúng ta nấu cơm.”

Trước đó có cha mẹ Tân Lãng ở đó, cho nên Tô Thi Hàm không gọi dì Vương đến giúp đỡ.

Bây giờ ông Tân và bà Tân đã về, nên Tô Thi Hàm gọi dì Vương đến làm việc lại.

Đáng lẽ ngày mai mới bắt đầu làm việc trở lại, nhưng hôm nay cô hơi một, Tân Lãng chắc hắn cũng mệt rồi. Cô xót cho Tân Lãng, không muốn anh lại phải vào bếp nấu cơm.

Vì vậy, khi Tân Lãng bế Huyên Huyên vào phòng, trong lúc đợi Tân Lãng cô đã gọi cho dì Vương. Kêu dì bắt đầu công việc từ hôm nay.

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên. Tân Lãng ra mở cửa thì thấy dì Vương đã tới.

Tô Thi Hàm bảo dì Vương nấu ăn từ những thứ có sẵn trong tủ lạnh là được.


Dì Vương chăm sóc Tô Thi Hàm và Tân Lãng đã lâu, biết rõ khẩu vị của hai người, cho nên dì bắt đầu đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn.

Tân Lãng cũng không cần vào phòng bếp nữa, cùng Tô Thi Hàm nằm trên sô pha nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm.

Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng về căn phòng ở tầng. dưới. Dự định sắp xếp cho Tân Lãng một gian phòng để hẳn làm việc. Như vậy, Tân Lãng không phải đến cửa hàng để điêu khắc nữa, nếu có phòng làm việc ở dưới tầng, cô dẫn bọn trẻ đến tìm anh cũng rất tiện.

Tân Lãng đồng ý, bởi vì nếu điêu khắc ở nhà sẽ có nhiều bụi, sợ ảnh hưởng đến hô hấp của bọn trẻ.

Đến cửa hàng thì lại xa hơn một chút.

Nếu hắn làm phòng điêu khắc ở tầng dưới, lúc nghỉ ngơi muốn qua thăm bọn trẻ thì chỉ cần đi lên tầng trên là được.

Đang trò chuyện thì điện thoại di động của Tô Thi Hàm đổ chuông. Bạn cùng phòng kí túc đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi ngày mai có đến trường báo danh không. Bởi vì hôm nay họ đều đã đến ký túc xá của trường.

Tô Thi Hàm: "Đi chứ! Mình đã trở về Thượng Hải rồi."

Lương Tiểu Khiết: "Wow! Thi Hàm! bọn mình có thể đến nhà thăm các con của cậu không? Hai tháng rồi mình không gặp chúng, cho nên mình rất nhớ chúng. Mình có mang quà từ quê ra cho chúng nữa

Lâm Tĩnh: "Mình cũng vậy! Vô cùng nhớ bọn trẻ đáng yêu ấy.”

Lưu Hi:" Các cậu nhớ bọn trẻ á? Các cậu muốn qua nhà Thi Hàm ăn chực cơm Tân Lãng nấu thì có."

Lương Tiểu Khiết:" Lưu Hi! Cậu đừng nói thắng như vậy chứ. Tất nhiên là muốn rồi! Anh Tân nhà Thi Hàm nấu ăn thật sự quá tuyệt, đã ba tháng rồi mình chưa được ăn, giờ nghĩ thôi đã thấy thèm rồi."

Lâm Tịnh” Các cậu đừng nói nữa. Mình chảy cả nước miếng ra rồi. Các chị em ơi, mình đang giảm cân đó.”

Cả nhóm rộn rã tiếng cười.

Lưu Hi: "Thi Hàm! Khi nào rảnh thì đến nhà cậu chơi nhé?”

Tô Thi Hàm ngẩng đầu nói với Tân Lãng. Cô nói các bạn cùng phòng nhớ bọn trẻ, muốn đến nhà thăm bọn chúng, hỏi ngày nào thì thuận tiện. Tân Lãng trả lời là ngày nào cũng được.


Tô Thi Hàm: "Ngày mai mình sẽ lên trường, báo. danh xong thì đến lúc đó các cậu cùng đến nhà mình chơi nhé."

Ba người bạn lần lượt nhản trả lời “ Đã nhận”, sau đó bắt đầu chờ đợi bữa tối ngày mai.

Bởi vì mấy đứa nhỏ nhà Thi Hàm quá đáng yêu, tất cả bọn họ cũng muốn có em bé.

Tân Lãng cũng nhận được tin nhắn của các bạn cùng phòng, hỏi hẳn đã đến Thượng Hải chưa. Bởi vì Tân Lãng và bạn cùng phòng báo danh vào ngày mùng 3. Cho nên hiện tại các bạn cùng phòng của Tần Lãng.

vẫn chưa đến Thượng Hải.

Có thể quay lại trường muộn thì quay lại muộn thôi.

Dù gì, cũng có thể ở nhà ăn no, ngủ ngon, nằm trong phòng chơi game thâu đêm suốt sáng.

Những ngày tháng vô lo nghĩ.

Ở trường thì không thể thoải mái như vậy.

Đầu tháng còn là đại gia, giữa tháng bắt đầu thắt lưng buộc bụng. Đến cuối tháng chỉ biết ăn mì gói.

Tôn Húc: “Anh Lãng! Khi nào tới Thượng Hải, em sẽ mời anh và chị dâu, cháu trai và cháu gái đi ăn tối 'Đồng thời giới thiệu bạn gái của em cho anh biết”

“Em có bạn gái đều là nhờ anh, là do ba câu vàng ngọc của anh hết đấy.”

“Anh Lãng! Bữa cơm này anh không thể từ chối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK