"Các con yêu à! Ngày mai là sinh nhật Ba ba Chúng ta cùng nhau chuẩn bị một điều bất ngờ cho Ba ba nhé?”
Ba đứa nhỏ bây giờ thích nghe lời người lớn nên lực chú ý cũng không giống như lúc trước. Cô nhớ rõ lúc trước Tân Lãng dạy các bé cưng hôn gió đã tốn rất nhiều công sức.
Vì lúc đó các bé còn nhỏ nên khó tập trung lực chú ý, thế nhưng bây giờ thì thuận tiện hơn rất nhiều. Khi Tô Thi Hàm nói chuyện, ba bạn nhỏ đều chăm chú nhìn cô. Giống như đang cố gắng phân biệt xem cô. muốn nói gì.
Đây cũng là điềm báo cho trẻ sơ sinh biết nói. Vì phải học tập trước thì trẻ mới từ từ mở miệng nói được.
"Được rồi! Trước tiên học động tác thứ nhất, các con học làm theo ma ma nào”
Tô Thi Hàm nắm chặt hai bàn tay, đan các ngón tay với với nhau läc lư lên xuống. Đây là một cử chỉ chúc mừng, người lớn bình thường thường làm như vậy, với một tay ôm lấy bàn tay đang nắm còn lại. Nhưng mà cân nhắc đến việc ba bé con còn quá nhỏ, tay bé đều là thịt múp míp có thể hơi khó khăn khi thực hiện động tác nắm tay. Vì vậy Tô Thi Hàm đã cải tiến một phiên bản khác.
Miễn là hành động được thực hiện, ý nghĩa sẽ tự nhiên trở nên rõ ràng.
Ba bé cưng nhìn theo động tác của mẹ và cẩn thận phân biệt ý của mẹ. Huyên Huyên luôn là người thông minh nhất về khoản này. Trừ khi bé không tập trung lực chú ý mà làm việc riêng, nếu không chỉ bằng trình độ cậu bé có thể mở miệng nói thì nghe một ít mệnh lệnh đơn giản cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy sau khi Tô Thi Hàm kiên nhẫn thực hiện hai lăn Huyên Huyên rất háo hức muốn thử.
Anh chàng bé nhỏ này nắm chặt tay bãng cả hai tay. Bàn tay nhỏ bé đầy thịt múp míp thử vài lần, cuối cùng cũng đan được vào nhau.
“Đúng rồi Huyên Huyên! Chính là làm như vậy đấy. Tiếp theo cùng mẹ lắ lư người lên xuống đi nào.” Tô Thi Hàm thấy Huyên Huyên đáp lại lập tức nóng lòng rèn sắt khi còn nóng muốn nhanh chóng dạy cho cậu bé động tác này.
Lúc này Vũ Đồng ở bên thực ra cũng đang nằm chặt tay. Cô bé cực kỳ vui vẻ đang muốn cho mẹ xem nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang chăm chú dạy dỗ anh trai mình. Cô bé lập tức chu môi 'nha nha' gọi.
m thanh này quả nhiên đã hấp dẫn được Tô Thi Hàm. Cô quay lại nhìn thấy Vũ Đồng cũng đã học được cách nắm chặt tay và chắp tay. Tô Thi Hàm lập tức mỉm cười và quay lại hướng dẫn con bé nên làm gì tiếp theo.
Khả Hinh phản ứng chậm hơn một chút. Sau khi Huyên Huyên và Vũ Đồng đầu đã học xong thì Khả Hinh vẫn không cử động nên Tô Thi Hàm phải dạy riêng cô bé. Kết quả là bé cưng còn tưởng rằng mẹ đang chơi đùa cùng mình, vui vẻ phất tay, kêu lên y y nha nha.
Tô Thi Hàm có chút bất lực. Trong lòng chợt nghĩ, đột nhiên nhớ tới con gái nhà nhà minh chính là một cô bé tham tiền. Vì thế cô đi đến ngăn kéo lấy ra một phong bao lì xì.
Vừa nhìn thấy phong bao lì xì màu đỏ, đôi mắt của Khả Hinh đã sáng lên. Thanh âm càng thêm hưng phấn so với lúc nãy.
Nha nha, nha nha!" Một đôi tay duỗi ra, bàn tay nhỏ bé không ngừng quờ quạng nắm chặt.
Tô Thi Hàm lắc chiếc phong bì đỏ nói: "Khả Hinh à! Con học theo mẹ làm động tác chúc mừng thì phong bao đỏ này sẽ là của con nha”. Truyện Hệ Thống
Nói rồi Tô Thi Hàm kẹp chiếc phong bì đỏ vào giữa hai nâm đấm. Sau đó thực hiện lại động tác.
Lúc này sự chú ý của Khả Hinh hoàn toàn năm trên tay cô. Tô Thi Hàm chỉ làm một lăn Khả Hinh đã hiểu ngay, nhanh chóng làm ra động tác tương ứng.
Tô Thi Hàm cười đưa phong bao đỏ cho cô bé, sờ lên cái đầu nhỏ mềm mại của cô bé nói: "Xem ra! Phong bao đỏ là động lực của Khả Hinh nhà chúng ta nha, Khả Hinh chính là một cô bé tham tiền."
Trong nửa giờ, Tô Thi Hàm đã dạy ba bé cưng làm xong động tác chúc mừng bằng hai tay. Cùng với động tác làm hình trái tim đơn giản bằng ngón cái và ngón trỏ.
Ban đầu ba đứa nhỏ ngồi học tập. Năm phút sau, Tô Thi Hàm đặt bọn trẻ ở trên thảm, thả lỏng cột sống của chúng. Sau đó mới tiếp tục học động tác thứ hai
Sau khi luyện đi luyện lại trong nửa tiếng, ba bé cưng thông minh đã trở nên rất thành thạo. Tô Thi Hàm sử dụng những từ ra lệnh đơn giản, vẽ cơ bản các bé có thể thực hiện các hành động tương ứng.
Chơi được một tiếng, các bé cưng cũng đã buồn ngủ, Tô Thi Hàm cho chúng ăn xong thì ba đi giúp việc đưa bọn nhỏ vào phòng
Sau hơn một giờ bận rộn, Tô Thi Hàm ngồi trên sô. pha nghỉ ngơi. Vừa định chợp mắt một chút thì Phương Nhã Nhàn gọi điện thoại đến.
“Con gái à! Ngày mai là 27 là sinh nhật của con rể. Con đã chuẩn bị xong chưa?” Phương Nhã Nhàn ở đầu dây bên kia hỏi
Lần trước khi chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Tô. Thi Hàm, Phương Nhã Nhàn đã hỏi qua cô về chuyện sinh nhật của Tần Lãng. Biết rằng ngày 27 tháng này là ngày sinh nhật của Tần Lãng nên Phương Nhã Nhàn đã nhớ kỹ.
"Con gái à! Mẹ và cha con đã đặt vé máy bay rồi Chúng ta sẽ đến Thượng Hải lúc chín giờ sáng mai. Đây là sinh nhật đầu tiên cùng con rể nên chúng ta phải đích thân đến đó. Mẹ cũng đã đặt hàng trước một chiếc bánh kem lớn, ngày mai mẹ và cha con cùng nhau mang đến."
Tô Thi Hàm nghe vậy vui vẻ cười nói: "Mẹ! Mẹ và cha không ngại xa xôi đến tận đây cùng dự sinh nhật với Tân Lãng, Tân Lãng nhất định sẽ rất vui rồi. Cần gì phải mua cả bánh kem nữa ạ? Thật ra bánh kem con đã chuẩn bị nguyên liệu rồi, không phải là loại đặt trước. Con định mua nguyên liệu về, dự định buổi chiều ngày mai con cùng Tần Lãng tự tay làm”
Lần trước vào sinh nhật của con, Tần Lãng tặng con một chiếc bánh kem và một tòa lâu đài do anh ấy tự tay chạm khắc. Lần này con cũng muốn tự tay chuẩn bị một chiếc bánh kem. Dù con không có tài chạm khắc tinh xảo như Tân Lãng nhưng làm một chiếc bánh kem có thể ăn được vẫn là không thành vấn đề nha. "
"Con định tự làm bánh à? Vậy thì tốt. Nếu như vậy thì chúng ta sẽ không mang bánh kem qua nữa, vẫn là con tự tay làm thì có ý nghĩa hơn. Đúng lúc mẹ và cha con cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật khác. cho Tân Lãng” Phương Nhã Nhàn vui vẻ nói.
"Nhân tiện con gái à! Con chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Tân Lãng thế?"
Tô Thi Hàm suy nghĩ một chút rồi nói thật cho bà biết.
Phương Nhã Nhàn sau khi nghe xong nói: "Một chiếc đồng hồ quả thực là một lựa chọn tốt. Tân Lãng bây giờ đã là một ông chủ lớn, ra ngoài nói chuyện công việc là chuyện thường tình. Nó thực sự nên đeo một chiếc đồng hồ tốt hơn. Patek Philippe Star Watch khá tốt đó. "
"Tuy nhiên con gái à! Mẹ nghĩ món quà này kém hơn món quà sinh nhật mà Tần Lãng đã tặng con một chút. Dù sao thì Tân Lãng cũng rất chăm chút. Phải mất rất nhiều thời gian và công sức để chạm khắc lên chiếc bánh và tòa lâu đài đó. Ngược lại nếu con chỉ mua cho Tần Lãng một cái đồng hồ thì mẹ cho rằng tâm ý của con vẫn chưa đủ."
Sau khi Tô Thi Hàm nghe lời mẹ trong lòng cũng do dự.
Khi sinh nhật của cô, Tần Lãng đã tặng cô một món quà chu đáo như vậy nhưng đến sinh nhật của Tân Lãng, cô chỉ mua một chiếc đồng hồ. Xem ra có chút không hợp lý thật.
Nhưng mà đưa cái gì mới có thể đại biểu cho tâm ý của chính mình hay không?
Cô vô cùng thích Tân Lãng nhưng cũng không biết biểu đạt như thế nào...
Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến đề nghị kia của Lâm Tiêu?
Ai da! Kỳ cục quá.
Phương Nhã Nhàn lại nói một ít về chuyện ngày mai nhưng Tô Thi Hàm đã không còn lắng nghe cẩn thận nữa. Thời điểm tắt điện thoại hai má cô đã ửng đỏ, nóng ran.
Cô không khỏi vùi khuôn mặt nóng hổi vào lòng bàn tay lạnh lẽo, lắc đầu tức giận nói: "Không, không được, Tô Thi Hàm. Mày không được nghĩ như vậy!”
Danh Sách Chương: