Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao em biết?” Tân Lãng hỏi ngược lại.

Sau khi hỏi, hẳn lập tức đánh miệng mình một cái....

Tốt lắm, bị Tô Thi Hàm bắt được rồi!

Quả nhiên, hẳn tấp xe vào lề thì thấy cặp mắt gian xảo của Tô Thi Hàm nhìn về phía hắn. Hai tay cô chống nạnh, đôi mắt đẹp run lên một cái, môi hồng hơi vểnh lên nói: "Quả nhiên! Lúc trước anh thầm mến Dương Bối Bối!"

Giờ phút này, Tăn Lãng đột nhiên cảm thấy có vợ là học sinh ưu tú có đôi khi sẽ tạo áp lực với chỉ số thông minh của mình.

Lúc này không cần đi giải thích với Tô Thi Hàm Đó là trước kia không phải bây giờ, bây giờ chỉ cần làm một chuyện.

Mắt hắn nhìn thắng vào Tô Thi Hàm sau đó tiến tới ôm lấy sau gáy cô, hôn cô.

Chống cự, tiếp tục hôn.

Lại chống cự thì cứ tiếp tục hôn.

Hôn đến khi nào không còn một chút chống cự nào nữa mới dừng,

Sau nụ hôn, cả người Tô Thi Hàm đều mềm nhũn ở trong lòng hắn, đôi mắt hờn dõi nhìn hẳn.

Lúc này Tân Lãng mới giải thích: "Đó là trước kia! Lúc đó anh còn trẻ vô cùng lông bông. Vợ à! Em đang ghen đấy à, vậy thì em có thể sẽ phải ghen với rất nhiều người đó”

"Ví dụ như, lúc anh một tuổi anh thích chơi chung với Bắc Bắc."

"Lúc anh hai tuổi, anh thích chơi bùn với Tây Tây."


"Lúc năm tuổi, anh thích cùng với Đông Đông đi ra ngoài đồng."

"Lúc bảy tuổi, anh thích một cô bé mặc một cái váy rất đẹp ở Quảng Châu bị một đám người khi dễ."

"Lúc chín tuổi, anh thích Nam Nam trong bộ đồ đồng phục học sinh."

“Lúc mười hai tuổi, anh thích...”

Thấy Tân Lãng vẫn còn muốn nói, Tô Thi Hàm vội vàng đưa tay lên che kín miệng hẳn, cô trợn đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Tân Lãng một cái: "Tần Lãng! Anh nói cái gì vậy. Ở đó mà Bắc Bắc, Tây Tây, Đông Đông, Nam Nam. Không lẽ đông tây nam bắc anh đều thích hết sao?"

"Đó là chuyện của anh trước kia, em không có chấp nhặt đâu. Bởi vì hiện tại bây giờ bên cạnh anh là em."

"Tương lai cũng là em”

“Sau này, đời đời kiếp kiếp đều là em”

Nghe được lời này của Tô Thi Hàm, Tần Lãng cười ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô một cái, cưng chiều nói: "Được! Nghe em, sau này đời đời kiếp kiếp bên cạnh anh chỉ mình em”

"Được rồi! Anh lái xe về nhà đi, em nhớ bọn Huyên Huyên” Tô Thi Hàm từ trong ngực Tần Lãng ngồi thẳng lên, ngượng ngùng đem quần áo sửa sang lại, vuốt thẳng.

Tân Lãng tiếp tục nổ máy xe, lái xe về nhà.

Đến nhà, Huyên Huyên dường như nghe được tiếng động cơ xe của Tân Lãng. Nghe thấy tiếng động cơ ở dưới lầu truyền lên, Huyên Huyên đang xem cá lập tức hưng phấn hướng về phía cửa sổ kêu lên "A a a"

Bà Tân kêu ông Tân ra cửa sổ xem có phải bọn Tần Lãng về không.

Nhìn thoáng qua, quả nhiên là xe của Tân Lãng đã về đến nhà.

Không lâu sau đó, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đi lên, bà Tần ôm Huyên Huyên đang kêu to nhất đi đến nhìn.

Huyên Huyên vừa nhìn thấy con tôm hùm đất đang bò trong xô nhựa, cậu nhóc không một chút sợ sệt mà ngược lại còn rất hưng phấn. Còn muốn nghiêng người qua bất con tôm hùm đất.

Bà Tân nhanh tay lạ mắt vội vàng ôm lấy nhóc con, cười ha hả nói: "Huyên Huyên! Những con tôm kia sẽ kẹp lấy cháu đó, chúng ta không nên bất nó đâu nha."

Huyện Huyên mặc kệ, cậu nhóc bắt đầu gào khóc.

Sau khi Tô Thi Hàm cất giày xong, cô tìm một chiếc đũa và một cái thau, kẹp một con tôm hùm đất thả vào trong thau nhựa rồi cùng với bà Tân mang Huyên Huyên ra ban công chơi.

Chơi ở đó thí hai cô em gái cũng có thể thấy.

Tân Lãng mỉm cười xách thùng đi vào bếp, xử lý một thùng tôm hùm đất.

Không xử lý nhanh thì chúng sẽ chết hết.

Ông Tân cười ha hả đi theo con trai vào phòng bếp, chỉ hắn cách làm món tôm hùm đất cay cùng với cháy tỏi.

Từ khi trở về tới giờ Tân Lãng vẫn chưa mua tôm hùm đất ăn.


Ở bên nhà Tô Thi Hàm thứ họ ăn cũng chỉ là hải sản tươi, ví dụ như các loại cá biển, hàu biển vân vân...

Tân Lãng cười nói: 'Được rồi cha! Con nhớ rồi, đợi chút nữa con sẽ làm món tôm hùm đất cay cho con và mẹ ăn đỡ thèm, cha không thể ăn cay. Đợi lát nữa con sẽ làm món hấp rồi chấm với nước tương cho cha, còn Tô Thi Hàm thì con sẽ làm tôm hùm đất cháy tỏi.

Ông Tần nghe lời này lập tức lắc đầu rồi nói mình có thể ăn cay, nếu không thì cũng có thế ăn món tôm cháy tỏi.

Ăn tôm hấp chấm nước tương, đây là mùi vị gì trời!

Tuyệt đối không ổn.

Tân Lãng đổ một nửa tôm hùm đất vào trong bồn rửa chén, vừa đổ đầy nước vừa nói ông Tần là ông phải cố gắng ráng nhịn, chờ sau khi không uống thuốc nữa

Bây giờ đang uống thuốc, cho nên không thể ăn cay được. Tỏi cũng có vị cay nồng, cũng không ăn được.

Ngoan ngoãn ăn tôm hấp với nước tương.

Ông Tân nhìn hai tay mình một chút, cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao lúc đi xe máy ông không nhìn cái ổ gà trước mặt chứ?

Bây giờ thì khổ rồi, không những không ôm được đám cháu dễ thương, mà còn không ăn được tôm hùm đất cay. Nửa tháng nay ông phải ăn nhạt, miệng bây giờ đã nhạt hơn nước lã.

Đây thực sự là một cực hình đối với một người đến từ tỉnh Hồ Nam, không cay thì không vui

Cho dù ông Tân có kể khổ thế nào, Tần Lãng cũng sẽ không hé miệng nói một câu, không cho phép ông ăn cay. Cuối cùng đưa ra một phương pháp tương đối ổn, đó là trụng món tôm hùm đất cay vào nước sôi một lần, sau đó mới đưa cho ông Tân.

Lúc này ông Tân mới miễn cưỡng đồng ý.

Ít nhất ông có thể thưởng thức một chút vị tôm hùm đất cay.

Tân Lãng đang làm sạch tôm hùm đất trong phòng bếp, ở đẳng kia Huyên Huyên đang dùng đũa ngịch tôm hùm đất thì đột nhiên tôm hùm đất nhảy ra khỏi chậu. Ngay lập tức cậu bé giật mình kêu lên một tiếng rồi quay người về hướng bà Tân, muốn được ôm.

Tiếp đó khóc oa oa.

Tô Thi Hàm ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được cười, dùng đũa gắp con tôm hùm đất trở lại thau nhựa, cô nói với Huyên Huyên: "Huyên Huyên! Mẹ đi bắt thêm một vài con tôm hùm đất chơi với con được. không?"


"Oa oa oa!" Tiếng khóc của cậu nhóc càng lớn hơn.

Vì mẹ cười rất không phúc hậu nên nó nhìn qua hai em gái bên này. Tụi nó thấy mẹ cười, cũng cười theo mẹ "Lạc Lạc Lạc”.

Bà Tân ôm lấy Huyên Huyên, vỗ nhẹ sau lưng để dỗ cậu bé.

Ôm cậu bé đi vào trong phòng bếp xem Tần Lãng xử lý tôm hùm đất.

Nhưng mà vừa nhìn thấy tôm hùm đất còn sống kia, Huyên Huyên liếc mắt nhìn một chút lập tức xoay người ôm lấy bà Tân, tiếp tục cao giọng khóc.

"Được rồi! Được rồi! Được rồi, không nhìn tôm hùm đất nữa. Bà nội mang con đi xuống lầu chơi một chút nha." Bà Tần cười, ôm Huyên Huyên xuống lầu xem gà con chơi đùa.

Tô Thi Hàm đem con tôm hùm đất kia thả lại trong bếp, rồi rửa tay đi ra chơi cùng với Khả Hinh và Vũ Đồng.

Hai đứa nhỏ vẫn đang tiếp tục xem cá.

Tô Thi Hàm kinh ngạc phát hiện, hai ngày này trình độ xem cá của Khả Hinh đã tăng lên. Lúc đầu Khả Hinh không thể ngẩng đầu lên quá lâu, nhưng bây giờ mỗi lần đều có thể ngẩng lên rất lâu.

Độ cao cũng tăng lên một ít.

Tô Thi Hàm vui vẻ ngồi ở trong phòng khách, cùng Tân Lãng nói chuyện này.

Tần Lãng lau tay rồi đi ra nhìn.

Quả nhiên phát hiện việc ngẩng đầu của cô con gái út cuối cùng cũng đã bình thường.

"Chồng à! Này kia chúng ta mang mấy đứa nhỏ đến bệnh viện nhi đồng để kiểm tra cân nặng và các thứ khác đi. Trong ba tháng đầu chúng ta nên đưa bọn nhỏ đi kiểm tra một lần, nhưng mà lúc đó chúng ta có quá nhiều chuyện, cũng bận bịu nên quên mất” Tô Thi Hàm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK