Khang Hòa Bình không nói gì, giống như là không nghe thấy lời nói của Lương Quảng Lai.
Ở bên cạnh, Phạm Văn Hoa chỉ mỉm cười, ông nhìn Lương Quảng Lai một cái rồi nói: "Ông đừng quấy rầy ông ấy, Người này á, chính là một kẻ điên đam mê điêu khắc gỗ. Chỉ cần nhìn thấy tác phẩm tốt là cả người sẽ đắm chìm trong đó, không nghe được người khác nói chuyện đâu."
"Các người chờ ông ấy thưởng thức xong, sợ là ông ấy sẽ nói nhiều hơn cả những người khác."
Lương Quảng Lai nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây là biểu hiện sự yêu thích của Khang tiên sinh.
Nếu vậy, phần quà mừng thọ này của ông được phó viện trưởng viện bảo tàng điêu khắc gỗ thưởng thức, chuyện này nói ra ngoài chắc chắn là rất có thể diện.
Lại thêm 5 phút nữa trôi qua, cuối cùng Khang Hòa Bình cũng đứng thẳng dậy, cả người kích động đi về phía Tần Lãng. Hai mắt ông ấy tỏa sáng, giống như muốn ôm Tân Lãng lên cao Xoay vài vòng.
“Tần tiên sinh, tác phẩm điêu khắc gỗ này của cậu, thật sự quá hoàn hảo!"
"Tôi ở viện bảo tàng điêu khắc gỗ gần 20 năm, đã nhìn thấy rất nhiều tác phẩm, trong đó cũng có tác phẩm của các nghệ nhân ưu tú. Hôm nay nhìn thấy tác phẩm của cậu, tôi cảm thấy, trình độ điêu khắc của cậu không thua kém gì mấy vị nghệ nhân lâu năm này."
"Nếu tác phẩm này được đặt ở viện bảo tàng điêu khắc gỗ của chúng tôi, đảm bảo sẽ được đặt ở vị trí trang trọng nhất để triển lãm!"
Lương Quảng Lai nghe lời này xong thì có chút luống cuống, vội vàng nói: "Khang tiên sinh, ngài cũng không thể cướp của tôi được, đây là quà mừng thọ tôi chuẩn bị cho cha tôi. Nếu ngài mang đến viện bảo tàng, vậy tôi đi đâu tìm quà tặng tốt như vậy đây?"
Khang Hòa Bình sửng sốt một chút, cười cười nói: "Ha ha, Lương tiên sinh! Ông đừng lo lắng, là do tôi nhất thời kích động. Bình thường tôi hay đi tìm các tác phẩm ưu tú cho viện bảo tàng nên nhất thời lỡ miệng. Tác phẩm này là ngài đặt ở chỗ Tân tiên sinh, tất nhiên là của ngài, tôi không cướp, không cướp."
Nói xong, ông lại nhìn Tân Lãng, trong ánh mắt đều là sự hài lòng và thưởng thức, ông nói: "Tân Lãng! Tôi đúng là không nhìn lầm cậu, mặc dù lúc trước tôi chỉ thấy tác phẩm điêu khắc hạch đào của cậu, nhưng mà từ cách chạm trổ và các chỉ tiết, tôi cũng có thể nhìn ra, cậu điêu khắc gỗ chắc chắn cũng rất hoàn mỹ."
"Những tác phẩm ở Tam Tần Trai đối với cậu đúng là không thể hiện được hết tài năng của cậu. Tân Lãng, sân khấu của cậu nên là nơi rộng lớn hơn. Như tác phẩm điêu khắc gỗ hàng mỹ nghệ cỡ lớn như thế này mới thể hiện được trình độ của cậu, mỗi chỉ tiết đều được cậu nắm giữ chuẩn xác. Hơn nữa, cậu rất sáng tạo, cái này rất nhiều bậc thầy lâu năm cũng kém hơn cậu."
"Tần Lãng! Tôi muốn hỏi một chút, cậu có hứng thú gia nhập viện bảo tàng điêu khắc gỗ của chúng tôi hay không? Những năm nay, viện bảo tàng của chúng tôi mời được rất nhiều tạm thời trong viện bảo tàng của chúng tôi. Ngày thường sẽ không cần phải đi làm, chỉ cần hằng năm vào ngày bảo tàng tổ chức triển lãm, đưa đến một vài tác phẩm mới đến là được."
"Tất nhiên viện bảo tàng sẽ không lấy không tác phẩm này, chúng tôi sẽ dựa theo giá bán ra, trả cho cậu 90%."
"Thêm vào đó, viện bảo tàng của chúng tôi sẽ cung cấp đãi ngộ cấp nhà nước cho cậu."
Khang Hòa Bình nói xong, bèn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tần Lãng.
Bây giờ Tân Lãng còn đang học Đại học, Khang Hòa Bình biết, đối với một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, có thể trực tiếp vào làm việc trong đơn vị nhà nước, là một chuyện có sức hấp dẫn.
Ông rất thưởng thức tài năng của Tần Lãng, nếu như Tần Lãng có thể gia nhập viện bảo tàng điêu khắc gỗ của bọn họ, chắc chắn có thể hỗ trợ nhau tạo ra tác phẩm càng có giá trị hơn.
Nhưng mà Tần Lãng không hề nghĩ ngợi, đã nói: "Phó viện trưởng Khang, cảm ơn ý tốt của ngài. Có điều, bây giờ tôi tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này."
Khang Hòa Bình không ngờ Tần Lãng sẽ từ chối, nhất thời có chút sửng sốt.
Phạm Văn Hoa cười ha hả, nói: "Ha ha, lão Khang! Không nghĩ tới sẽ có ngày ông cũng bị từ chối!"
"Tài năng như Tần tiểu tiên sinh, không cần sân khấu là viện bảo tàng của các ông thì cậu ấy cũng có thể tỏa sáng. Ông đó, đừng dùng mấy thứ đồ cũ đó đến dụ dỗ người ta, bây giờ người trẻ tuổi không để mình bị đẩy vào vòng đâu...!"
Khang Hòa Bình không phản ứng với Phạm Văn Hoa, chỉ hỏi Tần Lãng: "Tân tiên sinh, cậu có thể cho tôi biết lý do từ chối không? Hay là cậu không hài lòng đối với đãi ngộ của viện bảo tàng chúng tôi?"
Tần Lãng nói: "Phó viện trưởng Khang, không phải vậy đâu, viện bảo tàng không có vấn đề gì cả, đãi ngộ cũng rất tốt, chỉ là tôi có lý do riêng của mình."
"Ngài biết đấy, tôi còn trẻ và mấy đứa nhỏ cũng tốt, tôi và vợ còn chưa chính thức lấy giấy chứng nhận kết hôn, tương lai còn rất dài. Tôi không muốn gia nhập vào đơn vị nào đó quá sớm. Một khi ký hợp đồng, cuộc sống sinh hoạt khó tránh khỏi sẽ bị trói buộc."
"Tôi điêu khắc gỗ là vì hứng thú và sở thích cá nhân, nếu như mỗi năm đều yêu cầu một tác phẩm mới, sẽ có cảm giác bị cưỡng chế làm việc. Hơn nữa, tôi và người thân quyết định sẽ định cư ở Thượng Hải, khoảng cách từ Thượng Hải đến thành phố Đông Dương cũng không gần, rất nhiều chuyện không tiện."
Khang Hòa Bình nói đãi ngộ, nói hắn có thể được hưởng. đãi ngộ của đơn vị nhà nước, tất nhiên là cả tiền lương và phúc lợi, tác phẩm bán ra cũng được hưởng 90%, điều kiện này rất hấp dẫn. Nhưng mà Tần Lãng biết, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả. Nếu gia nhập viện bảo tàng, chắc chắn có một số việc sẽ bị hạn chế, vấn đề bản quyền tác phẩm, hay là thường xuyên phải tham gia các loại hoạt động giao lưu của viện bảo tàng. Cẩn thận xem xét, thì lúc đó cuộc sống của hắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Danh Sách Chương: