“Các cậu xem mình nói có đúng không?” Những người khác rối rít gật đầu.
Nhất là các bạn nam, họ đều nhìn về phía Tân Lãng với ánh mắt chứa đầy sự hâm mộ.
Cậu ấy vậy mà có thể tìm được một người bạn gái xinh đẹp như thế.
Mấy bạn học có kết bạn Wechat với Tần Lãng thì lại ngẩn người lần hai,
Bọn họ nhớ lại trước đây đúng là Tăn Lãng có. một người bạn gái xinh đẹp ở đại học nhưng không phải người bạn gái ở trước mắt này, dáng dấp cũng không đẹp như vậy.
Tân Lãng đây là đổi bạn gái mới rồi??!!!!
Đẹp trai quả là một ưu thế lớn mà!
Thời gian bọn họ vẫn còn độc thân thì Tân Lãng. đã đổi một người bạn gái xinh đẹp khác rồi!
Thật hâm mộ!
Lớp trưởng Hồ Tử Siêu cũng ngạc nhiên không thôi, vội vàng đứng dậy gọi Tần Lãng và Tô Thi Hàm ngồi xuống. Để Tân Lãng giới thiệu bạn gái một chút.
“Đây là vị hôn thê của tớ, Tô Thi Hàm” Tân Lãng giới thiệu.
Hồ Tử Siêu vừa cười vừa nói: "Đoạn thời gian trước Tân Lãng và chị dâu vừa đính hôn, chúc mừng chúc mừng nha”
“Đính hôn?” Những bạn học khác lộ rõ sự kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ vừa học xong năm hai của đại học, tuy răng có bạn trai bạn gái nhưng họ cảm thấy chuyện kết hôn vẫn còn quá là xa xời.
Kết hôn, chuyện này, bọn họ đều chưa có nghĩ tới.
Tần Lãng cười nói: “Ừ, sang năm mình đủ tuổi kết hôn thì sẽ cùng Thi Hàm đi đăng ký kết hôn”
“Kết hôn!" Trong phòng khách lại lần nữa được một pha kinh ngạc.
Sang năm, bọn họ không phải là sinh viên năm ba sao? Còn chưa có tốt nghiệp đại học, Tần Lãng đã muốn kết hôn!
Tin tức này rất đáng kinh ngạc.
Tiền Di Hương chúc mừng nói: “Tân Lãng, Tô Thi Hàm, chúc mừng hai người các cậu. Đến lúc hai người các cậu tổ chức hôn lễ nhớ mời chúng mình nha”
Hồ Tử Siêu cũng nói: “Đúng vậy, Tần Lãng! Lần rước cậu đính hôn không có mời chúng tớ, lần này nhất định phải phạt cậu hai chén rượu mới được. Lần sau cậu kết hôn nhớ phải mời chúng tớ. Tiền quà, chúng mình vẫn có đủ”
Những bạn học khác sau khi hết ngạc nhiên thì đều sôi nổi nói: “Tân Lãng, cậu là bạn học đầu tiên của lớp 235 của chúng ta kết hôn, cậu nhất định phải mời chúng tớ, chúng mình nhất định sẽ có mặt."
“Mặc kệ đến lúc đó các cậu cử hành hôn lễ ở nơi nào thì chúng mình đều tới.”
“Đúng đúng đúng, điều đó chắc chắn là một kỷ niệm ý nghĩa”
Tần Lãng cười nói: “Được! Đến lúc kết hôn mình chắc chắn mời các cậu. Chỉ là mình không thể uống rượu phạt này rồi, bởi vì hôm nay mình còn phải lái xe"
Hồ Tử Siêu cho là Tân Lãng lái xe taxi cho công ty chuyển phát nhanh trong kỳ nghỉ đông và hè nên không hỏi thêm câu nào, cười nói không sao, nhất định không được uống rượu khi lái xe.
Chỉ là bọn họ vẫn muốn lấy trà thay rượu.
Tần Lãng nói không có vấn đề.
Bầu không khí ở đây lúc này quả thật vô cùng náo nhiệt.
Tiếp đó Tân Lãng đem đề tài chuyển lên các bạn học khác, như vậy mọi người cũng có thể trò chuyện, mà không phải nói vẽ mỗi chuyện của hắn.
Bởi lẽ nếu chỉ nói về mỗi chuyện của hẳn thì mọi người có thể sẽ cảm thấy hơi nhàm chán.
Mọi người đều tham gia nói về hoàn cảnh của mình, Điều này khiến bầu không khí liên hoan sôi nổi hắn.
Mọi người bắt đầu nói về hoàn cảnh của bản thân mình. Chẳng hạn như một số bạn có khả năng nhận được học bổng lần này, họ đã tham gia những hoạt động gì hay một số bạn có chút tiền nhỏ thi dự định mở một photo trong trường. Mặc dù một lần photo chỉ được vài xu nhưng về mặt lâu dài thì đây là một sự đầu tư có lợi nhuận khá cao.
Bởi vì ở trong trường học, có không ít sinh viên không có điều kiện, họ tiết kiệm tiền nên không mua sách giáo khoa, vì thế họ chỉ có thể mua bản sao chép.
Không chỉ riêng sách giáo khoa, các loại tài liệu học tập khác đều cần phải photo.
Góp gió thành bão, mở tiệm photo thật sự kiếm tiền rất tốt.
Có người nói năm ngoái cậu của mình đã kiếm được 200.000 nhân dân tệ bằng cách vẽ tranh nghệ thuật
Nghe nói vẽ mỹ thuật là một ngành béo bở, cậu ấy dự định sau khi ra trường sẽ mở tiệm sơn mỹ thuật để làm thử.
Nói đến mở cửa hàng, Hồ Tử Siêu nhớ đến trước đây Tân Lãng có đăng trong vòng bạn bè về cửa hàng chuyên về điêu khắc nghệ thuật nên lập tức quay sang hỏi Tân Lãng
“Tân Lãng, sản phẩm điêu khắc ở cửa hàng của. cậu có thể kiếm tiền không?”
Mặc dù mọi người đều đang là sinh viên đại học nhưng một số người cũng có chút ít tham vọng, lại cộng thêm gia đình khá giả nên đã nghĩ tới việc kiếm tiền.
Tân Lãng nói: “Cũng coi như kiếm được chút ít. Tất cả chúng đều là tác phẩm do tôi tự tay chạm khắc”
“Khi doanh thu tốt thì cũng có thể kiếm được hơn 10.000 tệ mỗi ngày, còn tệ thì mấy trăm tệ"
Mọi người nghe thấy Tân Lãng nói về thu nhập thì đặc biệt quan tâm hỏi
“Tân Lãng! Cậu có biết chạm khắc thủ công mỹ. nghệ à? Cậu có thể bán được bao nhiêu tiền? Trước đây mình chưa từng nghe nói tới cái này”
Lý Nguyên Pháp cảm thấy hiện tại mình sắp không thể kiềm chế được mà nói rằng, anh Tần Lãng bây giờ không chỉ bán những món đồ thủ công nhỏ này nữa, mà anh ấy đã bắt đầu một công việc kinh doanh lớn và thực sự trở thành một nhà điêu khắc lớn rồi!
Một tác phẩm điêu khắc, giá là 20 triệu!
Chuyện này quả thực rất chấn động, do đó Tần Lãng không hề đẽ cập tới, cũng không có nói ra.
Tân Lãng nói với mọi người rằng hẳn thực sự thích điêu khắc. Thực ra lúc đầu hẳn chỉ muốn chơi một chút khi vẫn còn đang học đại học nhưng không ngờ là đã say mê với bộ môn này và không thể dừng lại được.
Khi đã được nhiều thứ rồi thì hẳn cũng muốn mở một cửa hàng nhỏ.
Chỉ là không ngờ rằng là bán rất chạy.
Có không ít người đã giúp và cũng rất cảm ơn ông trời đã ban cho hắn miếng cơm.
Bên này, Tân Lãng và các bạn học đang thảo luận về chuyện kiếm tiền thì bên kia, khoa khôi của lớp 235 là Dương Bối Bối cùng bạn trai của cô đi chiếc xe Audi A4 đến nông trường Mai Đức.
Khi họ lái xe đến, bạn trai của Dương Bối Bối là Quản Văn Trường có chút không vui nói: “Sao lại đến nông trường liên hoan vậy? Trên đường đi thật nhiều bùn, em nhìn xem bánh xe của anh dính đầy bùn hết rồi.”
Quản Văn Trường là một người trong xã hội, năm nay 21 tuổi. Do anh ta không thi đỗ đại học nên đã bỏ luôn việc học.
Hiện tại anh ta đang theo gia đình quản lý siêu thị.
Chiếc xe anh lái tới nông trường hôm nay cũng chính là chiếc xe mới mà bố anh ta vừa mua cho.
Anh ta đặc biệt yêu thích nó. Nhưng khi vừa nhìn thấy bánh xe dính đầy bùn là anh ta lại đau lòng.
Tâm trạng lập tức không vui.
Nhưng sau khi ngẩng mặt lên nhìn thấy Dương Bối Bối không vui thì anh ta ngay lập tức nở một nụ cười, ôm lấy Dương Bối Bối, nói: “Chỉ là không có việc gì, tí nữa chúng ta đi rửa xe là được rồi."
“Đi, chúng ta đi gặp những người bạn học thời cấp ba của em đi.”
“Hôm nay nhất định để em hãnh diện.”
“Nhưng buổi tối nhất định phải để anh thân thiết với em coi như là phần thưởng cho anh, có được không?"
Dương Bối Bối hừ một tiếng, cô ấy cầm túi xách lên rồi đi vào trong nông trường.
Quản Văn Trường ngay lập tức đi theo phía sau.
Dương Bối Bối biết tính cách của Quản Văn Tường, loại người này không thể chiều chuộng, người càng lạnh nhạt với anh ta thì anh ta càng nhiệt tình.
Chỉ là hôm nay quả thật là cô ấy muốn đưa theo Quản Văn Tường tới tham gia liên hoan, khiến mọi người choáng ngợp.
Cô muốn trở thành tâm điểm của bữa tiệc và cũng nhân tiện cho các bạn trong lớp xem chiếc xe mà bạn trai cô ta lái.
Bên phía Tân Lãng, mọi người đang trò chuyện vui vẻ và đã quên mất hoa khôi lớp - Dương Bối Bối còn chưa tới.
Ắt hẳn một phần cũng là vì sự hiện diện của Tô Thi Hàm mà họ quên béng mất Dương Bối Bối.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người lập tức quay mặt nhìn sang thì thấy Dương Bối Bối đi vào.
Hôm nay, Dương Bối Bối đã cố ý ăn mặc thật đẹp. Thật ra mỗi sáng trước khi ra cửa cô ấy đều sẽ chăm chút ăn mặc. Cho dù là đi đổ rác thì cô ấy cũng muốn ăn mặc thật đẹp rồi mới đi đổ rác.
Cô mỉm cười chào hỏi với mọi người: "Chào mọi người, mình đến hơi muộn. Để các cậu đợi lâu rồi, mình đến cuối cùng à?"
“À đúng rồi! Giới thiệu với các cậu một chút. Đây là bạn trai mình, Quản Văn Tường. Lớn hơn chúng ta một khóa. Năm đó là đội trưởng đội bóng rổ của trường chúng ta”
Danh Sách Chương: